Như nhà của nguyên chủ, một nhà sáu người mà chỉ có hai gian phòng cũng không phải là nhiều. Điểm duy nhất có phần vượt trội chính là lớp vôi trắng được trát lớp ngoài. Lớp vôi này đã tiêu tốn không ít bạc, cũng được xem là phù hợp với thân phận tú tài của phụ thân nguyên chủ. Nhưng ai có thể ngờ được, thế sự lại vô thường đến vậy.
Tư tưởng của Lục Tư Vũ cứ thế trôi dạt đi xa. Một lúc sau, hắn mới đi tới gần nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh này có thể xem như một nhà xí công cộng, được năm huynh đệ của phụ thân hắn cùng nhau xây dựng. Thường ngày, bô gỗ trong mỗi nhà đều đổ vào đây. Đến mùa bón phân, các huynh đệ trong nhà họ Lục cũng cùng nhau dùng phân trong nhà xí này để bón ruộng. Bởi vậy, vừa mới tới gần, một mùi hôi xộc thẳng vào mũi khiến hắn không nhịn được mà phải bịt chặt mũi lại.
Lục Tư Vũ thầm nghĩ, trời đông giá rét mà mùi đã nồng nặc thế này, nếu đến mùa hè thì e rằng không thể chịu nổi.
Nhà xí không có nền đất cứng mà được lát bằng những thanh tre đan khít lại. Bên dưới chính là hố phân. Phía trong cùng có đặt một cái “bô” gỗ, trông giống như ghế ngồi. Những thanh tre dưới chân tuy nhìn có vẻ chắc chắn, nhưng bước lên vẫn khiến hắn cảm thấy hơi chênh vênh.
Chỉ mới cảm nhận sơ qua môi trường này, hắn đã muốn lập tức bay về hiện đại.
Quả thực, hắn vô cùng nhớ chiếc bồn cầu xả nước của thời hiện đại!
Hắn đứng bên ngoài chuẩn bị tâm lý mất vài phút, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước cái lạnh thấu xương và nhu cầu sinh lý, cắn răng bước vào, nhanh chóng giải quyết nỗi buồn rồi gấp rút rời đi.
Mãi đến khi rời khỏi cái nơi quái dị ấy, Lục Tư Vũ mới thở phào một hơi dài, hít lấy hít để bầu không khí mà người hiện đại vẫn tôn sùng là “không khí trong lành”.
“Hắt xì!”
Chỉ là… lạnh vãi.
Hắn kéo chặt áo khoác trên người, chậm rãi bước về phòng. Đi được một đoạn, đột nhiên hắn nhớ tới giao diện Taobao xuất hiện trong lòng bàn tay mình. Nhìn quanh thấy không có ai, hắn liền tìm một góc khuất, giữ tư thế sẵn sàng tiến thoái, sau đó mở giao diện Taobao trong lòng bàn tay trái.
Taobao vẫn là giao diện quen thuộc ấy. Dù ở thời cổ đại, tốc độ tải trang vẫn nhanh đến kinh ngạc.
Hắn nhập hai chữ “thức ăn chín” vào ô tìm kiếm, rất nhanh liền hiện ra hàng loạt món ăn đã chế biến sẵn.
Nào là thịt gà hút chân không, đùi gà vị Orleans, thịt vịt cay, xúc xích thịt, khô heo, heo viên, thịt lừa ngũ vị chân không, sườn sụn heo vị mật ong, chân giò hầm…
Mỗi lần lướt qua một món, nước miếng của hắn lại không kìm được mà tiết ra. Những món ăn mà trước đây hắn chẳng bao giờ để ý, nay lại khiến hắn thèm thuồng đến nỗi chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình.
Quả thực hắn muốn mua hết những thứ này, cũng để cho mấy đứa nhỏ trong nhà được nếm thử chút đồ ngon. Nhưng vừa nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, Lục Tư Vũ lại cảm thấy chán nản. Đây là nông thôn thời cổ đại, đừng nói đến những món ăn như các loại thịt ướp gia vị này, ngay cả gạo trắng cũng hiếm khi được thấy. Nếu hắn bất ngờ lôi những thứ này ra, chỉ e sẽ gây nên chuyện lớn.
Nhưng vừa mới đi vệ sinh xong, lại nhìn thấy những món đồ ăn sẵn kia, cơn đói trong bụng Lục Tư Vũ càng thêm dữ dội.
Hắn liếʍ liếʍ môi, sau đó gõ hai chữ “khoai lang” vào ô tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc, kết quả tìm kiếm liền hiện ra.
Khoai lang nhỏ, khoai lang đỏ, khoai tím, khoai sấy khô, khoai lang hảo hạng năm cân miễn phí vận chuyển…
Hắn vô thức nhấn vào mục “năm cân miễn phí vận chuyển”, nhìn qua giá cả, cảm thấy có thể chấp nhận được, hắn lập tức đặt hàng.
Đến lúc này, hắn mới để ý đến số dư trong tài khoản của mình: tổng cộng là 113.343 tệ.
Lục Tư Vũ nhíu mày nhẹ. Không chỉ có số dư trong tài khoản, mà con số này còn rất lẻ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn lập tức nhớ ra đây chính là số tiền trong tài khoản của mình ở hiện đại. Đây là toàn bộ số tiền hắn tích góp được sau nhiều năm làm việc. Ban đầu hắn tính đợi thêm một thời gian nữa, khi có đủ tiền sẽ đặt cọc mua một căn hộ một phòng ngủ. Ai ngờ mọi kế hoạch đều tan thành mây khói khi hắn vô duyên vô cớ bị đưa tới thời cổ đại này.
Tiền khoai lang đã trả, nhưng số dư trong tài khoản lại khiến Lục Tư Vũ hơi băn khoăn. Trước kia, khi còn có thu nhập, hắn không mấy bận tâm. Nhưng giờ đây, hắn không còn nguồn thu nhập nào nữa, đồng nghĩa với việc số tiền này là cố định, dùng một đồng sẽ mất đi một đồng. Biết đâu sẽ có một ngày, số tiền này cạn kiệt.
Nghĩ đến đây, hắn lại thấy tiếc rẻ năm cân khoai lang vừa đặt. Nếu biết trước, hắn đã xem thêm vài cửa hàng nữa, nhất định phải tìm được món vừa ngon vừa rẻ. Đáng giận hơn, vừa rồi hắn thậm chí còn không mặc cả! Đúng là lỗ nặng!
[Ding dong, kiện hàng của bạn đã đến, xin vui lòng kiểm tra.]