Nam Chính Trà Xanh Bị Bóc Mặt Thật

Chương 11

Quả nhiên, một lúc sau Đường Hiểu Phóng trả lời hai chữ: "Phòng game."

Sau đó bổ sung thêm: "Sao, mày định đến tìm tao à? Chỗ tụi mình hay đến ấy."

Cố Hòa trả lời "ừ", rồi đeo cặp lên, thành thạo trèo qua tường sau trường.

Khi tìm thấy Đường Hiểu Phóng, cậu ta đang hăng say chơi game, nghiêng đầu liếc nhìn cậu rồi tranh thủ kéo cái áo khoác trên ghế bên cạnh:

"Ngồi đi, để chỗ cho mày đấy, đợi tao chơi xong rồi chơi cùng."

Cố Hòa gật đầu, tay mở chai nước ngọt ở góc bàn, vừa uống vừa xem Đường Hiểu Phóng chơi game.

"Đừng nhìn tao, nhìn tao là tao căng thẳng. Mà này, học sinh gương mẫu như mày sao hôm nay lại nổi loạn thế, trốn học đi chơi game với tao, nhớ tao à?"

"Hừ." Cố Hòa đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh nhạt, ba phần châm biếm bảy phần khinh thường.

Đường Hiểu Phóng im bặt.

"Tao không muốn vẽ, lớp đang thi, nên ra ngoài chơi thôi." Cố Hòa thương tình giải thích một câu.

"Ồ." Đường Hiểu Phóng gật đầu, ngừng một chút rồi hỏi: "Hôm qua mày nói chuyện với Tạ Bắc Nguyên thế nào, anh ta nhận cây đàn chưa?"

Cố Hòa nghe thấy tên Tạ Bắc Nguyên là đã thấy bực, cậu lắc đầu ủ rũ.

Đường Hiểu Phóng hiếm khi thấy Cố Hòa chịu thua, không khỏi hả hê: "Ha ha ha ha tao đã bảo mà, Tạ Bắc Nguyên là người kỳ quặc lắm, chị tao đôi khi còn chịu không nổi anh ta."

Cố Hòa nhíu mày: "Sao lại nói vậy, Đường Hiểu Ninh là bạn gái anh ta à?"

"Tao không biết, chị tao có nói gì với tao đâu, nhưng cảm giác quan hệ không tệ."

Cố Hòa gật đầu, trong lòng có chút bực bội. Hắn ngửa cổ uống ngụm nước ngọt, ánh mắt vô định nhìn quanh phòng game.

Giờ này phòng game khá đông, phần lớn là dân chơi và mấy ông chú trung niên rảnh rỗi, không ít người ngậm điếu thuốc, vừa chửi bới vừa chơi game. Chính giữa đám huyên náo này, qua làn khói thuốc, Cố Hòa nhìn thấy một người.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, phía sau làn khói, Tạ Bắc Nguyên mặt lạnh tanh đi đến hàng máy, có vẻ không thích mùi thuốc lá, đôi lông mày nhíu chặt. Bên cạnh anh còn có một người, một cô gái xinh đẹp rạng rỡ, mái tóc xoăn dài buông trên vai, càng tôn thêm vẻ quyến rũ.

Cô gái này Cố Hòa đã từng gặp, chính là chị gái của Đường Hiểu Phóng vừa nhắc đến, Đường Hiểu Ninh.

Cố Hòa trong lòng hơi khó chịu.

Cậu vốn tưởng Tạ Bắc Nguyên là do tính cách nên đối với ai cũng lạnh nhạt, khép kín, chắc cũng chẳng có bạn bè thân thiết nào, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

Thì ra Tạ Bắc Nguyên cũng biết kết bạn, anh chỉ là không thích cậu, không thích nói chuyện với cậu, cũng không thích cây đàn và chai nước cậu tặng.

Cố Hòa rất khó chịu. Tính hiếu thắng của cậu lúc này bùng lên, lên đến đỉnh điểm.

Cậu cảm thấy, mình đã bị so sánh thua kém.

Bên cạnh Đường Hiểu Phóng vẫn đang mải mê đánh game, Cố Hòa mắt dán chặt về phía Tạ Bắc Viễn, giơ tay chọc vai Đường Hiểu Phóng.

"Gì thế, nói đi." Đường Hiểu Phóng đang bận đánh boss, không thèm liếc Cố Hòa một cái.

"Cũng không có gì to tát, chỉ là thấy chị cậu thôi." Cố Hòa thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Đường Hiểu Phóng với nụ cười nửa miệng.

Đường Hiểu Phóng vẫn không hay biết gì, lẩm bẩm: "Thấy chị tao thì thấy, nói với tao làm... đệt?"

Cậu ta tay run lên, nhân vật game bị boss đạp bẹp, nhưng lúc này cậu ta chẳng còn tâm trí để quan tâm, theo phản xạ trượt khỏi ghế, ngồi thụp xuống sau bàn.

Đường Hiểu Phóng ngồi xổm dưới đất, tay vịn đầu gối Cố Hòa, nhìn ngó xung quanh, quả nhiên thấy Đường Hiểu Ninh ở khu vực phía trước. Cậu ta nuốt khan một cái, nói với Cố Hòa:

"Tao chuồn đây, nếu Đường Hiểu Ninh phát hiện tao trốn học đi chơi game, chị ấy sẽ lột da tao mất."

Nói xong, Đường Hiểu Phóng không dám nán lại một giây, xách cặp rón rén chạy ra ngoài. Cố Hòa thấy buồn cười nhưng không cản, chỉ ngồi thẳng người định bắt đầu một ván game, nhưng tay chưa kịp chạm vào nút bấm đã dừng lại vì tiếng ồn phía sau.

Cậu ngoái lại nhìn, thấy Đường Hiểu Phóng đang ngã ngồi dưới đất, có lẽ do đi không nhìn đường nên đυ.ng phải người, vừa xin lỗi vừa lo lắng nhìn về phía Đường Hiểu Ninh.

"Mày làm ăn trộm à mà đi không nhìn đường??" Người bị đυ.ng nhuộm tóc vàng, mặc áo da quần bó, hai mắt trợn lên, trông như muốn khắc chữ "đừng đυ.ng vào tao" lên trán.

"Xin lỗi xin lỗi anh, có việc gấp." Đường Hiểu Phóng không thèm nhìn thẳng vào mặt, chỉ một lòng chạy trốn. Tóc Vàng thấy cậu ta thế, hung hăng để lại câu "cẩn thận đừng để tao gặp lại mày", rồi định bước vào trong, nhưng chưa kịp bước thì dừng lại.

Bởi vì tay Tóc Vàng còn đang kéo một cô gái, cô gái trông chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, vốn đang rụt rè đi sau Tóc Vàng, lúc này không hiểu sao lại đột nhiên ngồi thụp xuống nắm chặt lưng ghế của Cố Hòa.

Cố Hòa khẽ nhướn mày, ánh mắt từ từ dời từ cô bé sang khuôn mặt của Tóc Vàng.

Tóc Vàng tỏ vẻ sốt ruột, thô bạo kéo mạnh cổ tay cô bé định lôi đi. Không biết cô bé lấy sức từ đâu, dù cả người bị kéo lê về phía sau nhưng vẫn bám chặt lấy ghế của Cố Hòa không buông.

Đôi mắt cô gái đỏ hoe, trong đó tràn ngập vẻ ủy khuất và hoảng sợ, đang bối rối nhìn xung quanh như muốn tìm một cọng rơm cứu mạng. Nhưng những người hay lui tới chỗ này phần lớn đều hiểu rõ về mặt tối của xã hội, nên chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt cô gái, tất cả đều giả vờ như không thấy gì và nhanh chóng quay đi làm việc của mình.