[Tiện nhâm lừa tụi mình vào xem cho vui hả???]
[Đi chết đi! Đi chết đi! Đồ tiểu tam đáng xuống địa ngục!]
Đường Thư Hạ vắt chéo chân, nhàn nhã ăn nho. Mỗi lần vừa cho một quả vào miệng, tay cô đã nhanh chóng tung thêm một quả khác lên không trung rồi đón gọn trong lòng bàn tay, động tác thuần thục đến đáng sợ. Bên cạnh, Tạ Kim Chi nhìn mà mí mắt giật liên hồi, thịt trên má cũng muốn run theo. Cô ấy đã cố nhắc khéo vài lần nhưng vị tiểu tổ tông này hoàn toàn phớt lờ, vẫn ung dung chơi trò ném bắt với chùm nho.
Thời gian cứ thế trôi qua... mười phút... rồi lại mười phút nữa...
Ngay khi Tạ Kim Chi sắp sửa rơi vào tuyệt vọng...
Đường Thư Hạ lắc lư chân, nhàn nhã buông một câu: “Đúng là ngon thật.”
[???]
[Cái gì ngon? Quả nho hả?]
[Xin bà làm ơn có tâm một chút đi! Tôi đã trốn học buổi tối để coi đây, giáo viên còn tưởng tôi chuồn về, phái bạn cùng lớp đi kiếm. Giờ cả hai đứa đều ngồi xổm đến tê hết chân rồi, hu hu hu!]
Đường Thư Hạ nhanh chóng tia trúng bình luận này nhướng mày cười cợt: “Được rồi, nể mặt bạn học này, tôi sẽ lên tiếng thanh minh.”
Vừa dứt lời, làn đạn lập tức nổ tung với loạt bình luận hò reo đến mức tưởng chừng màn hình cũng sắp rung theo.
Nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu, Đường Thư Hạ lại nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Mà này, tôi vẫn luôn tò mò… cái gã mà mấy người gọi là nam thần, rốt cuộc trông ra làm sao vậy?”
Tạ Kim Chi: “……” (Tôi phát điên với cô mất thôi!)
Nếu không phải vừa mới cùng Đường Thư Hạ gặp mặt Trình Trạch Vũ, suýt chút nữa Tạ Kim Chi cũng tin mất rồi.
Không chần chừ, cô mở ngay trình duyệt, tìm kiếm thông tin cá nhân về Trình Trạch Vũ. Chẳng mấy chốc, hàng loạt ảnh chụp hiện ra. Cô đẩy điện thoại qua phía Đường Thư Hạ, giọng đầy chắc nịch: “Đây, nhìn đi, trông như thế này.”
Đường Thư Hạ lười biếng cầm lấy điện thoại, lướt qua từng tấm ảnh một cách hờ hững. Mỗi lần lướt qua một tấm, cô lại không kìm được mà "tặc lưỡi" đầy khó chịu. Cuối cùng, mặt cô lộ rõ vẻ chán ghét, nhíu mày hỏi lại:
“Chỉ có thế này???”
Giọng điệu đầy thất vọng như thể đang nhìn một món hàng kém chất lượng bị quảng cáo quá đà.
Thật khó tin nổi, nguyên chủ lại vì một tên nhan sắc tầm thường như thế mà rơi vào bão dư luận, thậm chí còn mất cả mạng. Nghĩ đến đây, đúng là chết cũng không nhắm mắt nổi! Có khi nào ông trời để cô xuyên vào thân xác này chính là để thay nguyên chủ đòi lại công bằng không?
Ánh mắt Đường Thư Hạ lạnh đi vài phần. Cô hất cằm, giọng nói rõ ràng, dứt khoát:
"Tôi, Đường Thư Hạ, một lần nữa tuyên bố—tôi và người tên Trình Trạch Vũ này không có bất kỳ quan hệ nào hết."
[Chỉ có thế này???]
[Chỉ có thế này???]
[Chỉ có thế này???]
Làn đạn trên màn hình đồng loạt nổ tung, không biết là hùa theo phong cách Đường Thư Hạ hay đang mỉa mai màn thanh minh gãy gọn, súc tích đến mức... khó tin của cô.
Nhưng Đường Thư Hạ chẳng thèm bận tâm, thậm chí tâm trạng còn rất tốt. Cô cười nhạt, giọng điệu chậm rãi nhưng từng câu từng chữ đều mang theo dao bén:
"Nếu mọi người cứ khăng khăng muốn gán ghép tôi với người đó, vậy chắc chỉ có thể gọi là—hắn dai như đỉa, dùng danh nghĩa tiền bối ép tôi phải nhận lời hẹn hò. Nói đến đây, tôi chỉ có thể chậc một tiếng... Xem ra con mắt của các vị đúng là có vấn đề rồi. Hy vọng lần sau nhìn người cho kỹ, đừng để bị biến thành công cụ tiêu khiển mà còn không biết."
Tạ Kim Chi: "???"
Vãi thật! Vãi thật! VÃI THẬT!!!
Tiểu tổ tông này đúng là cái gì cũng dám nói!
Tạ Kim Chi hoảng hốt lao tới, nhanh tay che camera phát trực tiếp: "Buổi thanh minh hôm nay đến đây là kết thúc! Cảm ơn các vị đã theo dõi!"
Nhưng Đường Thư Hạ chưa kịp hả giận, bất mãn hất cằm: "Tôi còn chưa cảnh cáo bọn họ, sao cô lại tự tiện tắt đi?"
Tạ Kim Chi trợn tròn mắt: "Cảnh cáo? Cảnh cáo cái gì? Bộ cô nghĩ mình là thiên lôi giáng thế chắc?!"
Đường Thư Hạ: "..."
Cô trầm mặc nhìn Tạ Kim Chi.