Dính nhớp. Lạnh lẽo. Một màu đen kịt.
Bên tai là tiếng ong ong chói tai xen lẫn những tiếng gầm gừ quái dị không ngừng vang lên, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, làm thế nào cũng không mở ra được.
Giãy giụa một lúc lâu, Vân Hoài mới mơ hồ nhận ra – có lẽ cậu đã chết rồi.
…Cậu chết trong tận thế, chết giữa bầy tang thi khi bị dùng làm mồi nhử.
Nhưng dường như cậu vẫn còn cảm giác.
Cậu vẫn có thể suy nghĩ, vẫn cảm nhận được cơn đau dữ dội do tiếng ong ong gây ra. Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Vân Hoài đột nhiên thoát khỏi sự trói buộc, mở bừng đôi mắt nặng trĩu.
-
Trong tầng hầm tối tăm ẩm ướt, khoang dưỡng thương ở góc phòng bỗng nổi lên một loạt bong bóng khí. Vài giây sau, một bàn tay tái nhợt và thon dài yếu ớt đặt lên mép khoang.
Ngay sau đó, một cơ thể trần trụi phá vỡ lớp dịch thể, lơ lửng trong không khí. Một chuỗi mã điện tử phát ra ánh sáng xanh lam mờ nhạt, lơ lửng cách da cậu ba milimét. Nó cảm nhận được chủ nhân đã thức tỉnh, liền lặp lại câu chào khởi động quen thuộc bằng giọng máy móc:
"Chào mừng trở lại. Đây là hành tinh biên giới K420. Rất hân hạnh được phục vụ ngài một lần nữa."
Vân Hoài đưa tay lên trán, ánh sáng xanh của mã điện tử phản chiếu trong đôi mắt cậu đang chậm chạp quan sát xung quanh.
Chiếc giường chật hẹp, tủ đồ bẩn thỉu, hộp công cụ vứt ở cửa, trên chiếc bàn duy nhất chất đống thức ăn ăn dở. Phạm vi sinh hoạt không quá hai mươi mét vuông.
Cậu không biết đây là đâu, những thứ này cũng chẳng thuộc về cậu. Mãi lâu sau, Vân Hoài mới thử vận dụng tinh thần lực của mình.
Thiếu niên khẽ thở ra, những vật dụng nhỏ xung quanh lập tức phát ra tiếng rung nhẹ, như thể bị một thứ gì đó vô hình tác động. Ngay sau đó, một mùi hương thanh ngọt lan tỏa, len lỏi qua không khí ẩm thấp.
Vân Hoài giật mình co người lại.
Nơi này không có bầy tang thi điên cuồng tràn tới trong khoảnh khắc cuối cùng cậu nhìn thấy. Không có những kẻ phản bội chạy trốn trong hoảng loạn chỉ để bảo toàn tính mạng. Cậu chậm rãi tiếp nhận thực tế – một thế giới vừa đơn sơ vừa tràn ngập công nghệ.
Cậu đã chết.
Lại sống lại.
Với một thân phận hoàn toàn mới, ở một nơi dường như thuộc về tương lai – cùng với dị năng tinh thần vô dụng của cậu, thứ từng khiến cậu bị quái vật và cường giả điên cuồng bám theo.
-
Một giờ sau, cánh cửa bị đập mạnh, bên ngoài vang lên tiếng la hét ồn ào.
Vân Hoài đã ra khỏi khoang dưỡng sức, vừa tắm rửa xong, đứng trước gương nhìn mái tóc quá dài của "mình".
Giống như một thế giới song song, cơ thể này có ngoại hình gần như giống hệt cậu, điểm khác biệt duy nhất là màu mắt. Vì tinh thần lực, từ khi sinh ra, mắt cậu đã có màu xám tím hiếm thấy, còn cơ thể này chỉ có màu nâu đen bình thường.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, gấp gáp đến mức đáng sợ. Vân Hoài đưa tay vuốt tóc vài cái, hít sâu rồi bước đến cửa, tốn không ít sức lực mới có thể mở cánh cửa nhỏ này ra.
Vừa mới hé cửa, trong tầm mắt cúi xuống đã xuất hiện một bàn chân duỗi vào, Vân Hoài còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị cánh cửa bật mạnh đẩy ngã xuống đất.
Từ bàn chân ít nhất cỡ 45, cậu từ từ ngước mắt lên, nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn ít nhất cũng phải một mét chín.
Tên cầm đầu có xúc tu kỳ lạ trên trán, giọng điệu vô cùng thô lỗ: “Nhóc con, mày ngủ một tuần rồi phải không? Bao giờ thì trả tiền nhà?”
Vân Hoài lẩm bẩm: “Tiền nhà...?”
Gã đàn ông nhìn cậu khinh miệt, xúc tu trên trán vung vẩy loạn xạ: “Sao? Còn tưởng mình đang trong giai đoạn bảo hộ ấu tể à? Tỉnh lại đi, tháng trước mày đã trưởng thành rồi! Bắt đầu từ tháng này, Hiệp hội Bảo vệ Ấu tể sẽ không chuyển tiền cho mày nữa. Nếu không ra ngoài làm việc, chết cũng chẳng ai thèm thu dọn xác!”