Beta Cố Gắng Níu Giữ Mạng Sống Của Mình

Chương 3

Lúc này, đám đông bị dọa sợ mới sực tỉnh. Có người bước lên đỡ nạn nhân đưa vào giữa đám đông, có mấy Alpha và Beta cao lớn cũng tiến đến giúp đỡ, bấy giờ mới khống chế Alpha đang bạo loạn.

“Cậu cũng cẩn thận một chút, pheromone của anh ta giờ đang rối loạn rồi, rất nguy hiểm.” Một người trong số đó nhắc nhở.

“Không sao.” Thấy người nọ đã bị khống chế, Chúc Tri Hi cũng rời khỏi người anh ta, lấy lại áo khoác của mình, cười tươi: “Tôi là Beta mà.”

Mấy người kia sững lại một nhịp, nhìn ngang ngó dọc lại mấy lần khuôn mặt này.

Chỉ vì một thoáng mất tập trung đó mà họ suýt nữa đã để kẻ bạo hành phản công.

Chúc Tri Hi giật nảy mình, chuỗi vòng hạt trên cổ tay trái suýt nữa bị người này giật đứt.

Cậu sốt ruột: “Giữ chặt chân người anh em này lại đi! Tay anh ta không giãy ra được đâu, cái nút thắt này càng kéo càng chặt, nhưng chân thì anh ta vẫn động đậy được!”

Những người còn lại vừa mất tập trung cũng phản ứng kịp, lập tức ghìm chặt chân Alpha.

May mà chẳng bao lâu sau, nhân viên an ninh của tàu điện cũng lao đến từ khoang bên cạnh, tiêm thuốc ức chế liều cao cho Alpha đang phát cuồng rồi đưa người đi.

Chuyện này khiến hành trình về nhà của Chúc Tri Hi bị gián đoạn.

Cậu vung vẩy cánh tay, cảm thấy hơi trật khớp, có vẻ cũng bị va chạm không nhẹ.

“Alpha toàn là lũ chó.”

Cậu lầm bầm chửi một câu, rồi mới chợt nhận ra mình đang ngồi ở đồn cảnh sát, chỗ không có gì ngoài Alpha, bèn vội chữa lại: “Trừ mấy chú cảnh sát ra nha, hi hi.”

Sau khi phối hợp điều tra xong, rời khỏi đồn thì ngoài trời lại đổ mưa như trút nước, sấm chớp đì đùng. Đối với thành phố S vào tháng mười hai, thời tiết như vậy quả thực là kỳ lạ.

Cái thế mưa rào rào, to như thể Thượng đế cuối cùng cũng nhận ra sự nhơ nhuốc của loài người, bèn triệu tập tất cả thiên sứ, cầm lấy cái thùng to nhất để dội nước xuống, hòng rửa cho sạch sẽ tất cả mọi người.

Đáng tiếc là, cái thứ xấu xa như con người lại phát minh ra thứ tốt đẹp như ô dù.

Chúc Tri Hi che chiếc ô do một chú cảnh sát tốt bụng đưa cho, ngừng suy nghĩ linh tinh.

Một giọt nước men theo mép ô trượt xuống, đọng lại trên đầu khung, giống như viên kim cương trên vành tai cậu, rung rinh trong mưa.

Nơi này hoàn toàn khác với thảo nguyên đầy nắng của châu Phi. Đường phố phồn hoa, kiến trúc san sát, ánh đèn đường ngập tràn bầu không khí ngày lễ, bầu trời và mặt đất đen kịt, tất cả đều bị cơn mưa nối liền, bao phủ. Thế giới giống như một quả cầu pha lê khổng lồ trong lễ hội, bị niêm phong trong cơn mưa mùa đông trong suốt.

Tiếng mưa rơi ào ạt, tiếng còi xe đan xen, người qua lại vội vã chạy trong mưa, bước chân gấp gáp vang vọng, giẫm nát ánh đèn neon phản chiếu trong vũng nước. Trong tiếng sấm chớp nổ vang, cậu lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ của động vật.

Kỳ lạ.

Chúc Tri Hi nghiêng đầu, tiếng động kia lại vang lên lần nữa. Cậu chắc chắn mình không nghe nhầm. Thế là, người dân nhiệt tình vừa giúp giải quyết vụ bạo loạn lúc nãy, giờ lại cúi rạp lưng, bật đèn pin, tìm kiếm quanh thùng rác trước cửa đồn cảnh sát.

Một chú chó trắng bị mưa xối ướt nhẹp.

Cậu ngồi xổm xuống.

Chú chó nhỏ không bẩn lắm, nhưng gầy trơ xương, cũng không còn nhỏ tuổi nữa, cổ đeo vòng, trông giống thú cưng đi lạc.

Quanh năm tiếp xúc với động vật nên cậu cũng dễ dàng lấy được lòng tin của nó. Thuần thục kiểm tra hết một lượt, cậu phát hiện chân trước bên trái của nó vẫn luôn co lại.

Bị thương à?