“Vẫn là anh chủ động gọi điện cho Dương Dao, cô ta mới nói cho anh biết em ở đâu. Xảy ra chuyện quan trọng như vậy, vậy mà hai người họ lại không ở cạnh em. Em còn muốn tiếp tục dùng họ nữa hả?”
Đây cũng không phải lần đầu An Sùng nói những lời này, nhưng cả hai người đó đều là do Cố Thần Minh giới thiệu cho An Linh. Vì vậy, khi anh ấy nhắc đến chuyện này, An Linh luôn nổi giận với anh ấy.
Cũng không hiểu sao em gái mình tốt như vậy mà lại là một đứa não yêu đương.
(Não yêu đương: Chỉ những người dồn hết tâm trí vào đối phương, gần như đánh mất chính mình, không thể sống thiếu người yêu và dùng mọi cách làm hài lòng đối phương.)
Không đúng, không thể gọi là "não yêu đương" được.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ em gái mình cùng lắm chỉ có thể gọi là liếʍ cẩu Cố Thần Minh thôi.
(Liếʍ cẩu: Đã giải thích ở chương 2.)
An Sùng không nghĩ đó là lỗi của em gái mình, chỉ cảm thấy thằng nhóc Cố Thần Minh kia đã cho An Linh uống bùa mê thuốc lú gì đó, vì vậy anh ấy vô cùng không ưa Cố Thần Minh.
Anh ấy tưởng An Linh lại sẽ giận mình, ai ngờ em ấy lại đồng tình với lời nói của mình.
“Em cũng nghĩ vậy.”
“Hả?”
An Sùng hoàn toàn không ngờ được lại nhận được câu trả lời mà mình muốn, nhất thời anh ấy vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Em cũng nghĩ vậy hả?”
“Dạ.” An Linh đáp, “Anh cả yên tâm, em đã thông suốt rồi, họ căn bản không quan tâm đến chuyện của em. Với mức lương em đưa ra, tìm một người đại diện chuyên nghiệp nào mà chẳng được, biết đâu nếu đổi người đại diện thì sự nghiệp của em còn phát triển hơn thì sao.”
“Nhưng đột nhiên đổi người đại diện thì cũng không ổn lắm, tạm thời hiện tại cũng không có người phù hợp, để em xem xét thêm đã.”
Nếu đột nhiên đổi người, cô còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng nữa.
Hơn nữa, nếu cứ để Dương Dao và Mạnh Song Song thoải mái rời đi như vậy, chẳng phải là quá dễ dàng cho họ rồi sao?
Nhưng An Linh biết anh trai mình chỉ muốn sa thải Dương Dao và Mạnh Song Song ngay lập tức, hoàn toàn chẳng bận tâm đến chút tiền vi phạm hợp đồng kia. Vì vậy, trước khi anh trai kịp nói thêm mấy lời của tổng tài bá đạo, cô vội lên tiếng trước.
“Anh, em hơi mệt, em ngủ một lát ạ. Đến nhà thì gọi em dậy nha.”
“Ừ.”
An Sùng biết hôm nay An Linh nhất định rất mệt mỏi, đành tạm gác chuyện này sang một bên. Hơn nữa, anh ấy cũng không phải người trong giới giải trí, nên việc tìm người đại diện có lẽ vẫn phải để em hai hoặc chính An Linh tự lựa chọn thì dễ hơn.
An Linh thực sự ngủ suốt dọc đường. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai mình, đồng thời giọng nói của An Sùng vang lên.
“Em gái, dậy thôi, về đến nhà rồi.”
“Oh, dạ.” An Linh mơ màng mở mắt, vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ.
[Nhanh vậy đã tới nhà rồi, cũng không biết bây giờ mấy giờ rồi, ba mẹ đã ngủ chưa nữa.]
An Sùng cảm thấy hình như mình đang hoa mắt.
Rõ ràng anh ấy nghe thấy tiếng An Linh, nhưng lại không thấy em ấy mở miệng nói chuyện?
Anh ấy thử trả lời:
“Đã hơn 3 giờ sáng rồi, ba mẹ vẫn chưa ngủ, vừa rồi còn gọi điện hỏi anh đã đón em về chưa. Ba mẹ định đi đón em nhưng bị anh thuyết phục lại.”
“Vậy chúng ta nhanh vào nhà đi ạ.” An Linh đáp.
An Linh vốn đang không hoàn toàn tỉnh táo nên không để ý đến việc lời nói của An Sùng lại trùng hợp với câu hỏi trong lòng mình, cô vội vàng mở cửa xe rồi vào nhà.
Ngay khi An Linh vừa bước vào nhà, Bùi Ngọc Ngưng và An Thụ Hải đã vội vàng chạy lại, mặt đầy lo lắng.
“Tiểu Linh, con có sao không, có bị thương không? Để mẹ xem thử.”
Bùi Ngọc Ngưng kéo An Linh xoay qua xoay lại, muốn tự mình kiểm tra kỹ để xác nhận con gái mình không bị gì.
An Thụ Hải cũng vỗ vai An Linh để an ủi con gái.
“Hôm nay chắc con bị dọa rồi. Hai ngày này con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, ba sẽ tìm bác sĩ tâm lý cho con để giúp con giải tỏa tâm trạng.”
“Ba mẹ, con thật sự không sao đâu.”
Lúc này An Sùng ở phía sau An Linh lên tiếng:
“Ba mẹ, con đưa Tiểu Linh về rồi, con về chung cư đây ạ, sáng mai con còn có cuộc họp.”
Biệt thự nhà họ An cách công ty khá xa, vì vậy An Sùng đã mua một căn hộ trong chung cư gần công ty, khi công việc quá bận thì anh ấy sẽ ở lại đó và ít khi về nhà.
[Anh… Em nghĩ anh không nên về đó đâu…]
Hiện tại An Linh là bảo bối của cả gia đình, khi giọng cô vừa vang lên, ba người còn lại đều nhìn về phía cô.
Vì vậy, cả ba người đều nhận ra khi giọng nói của An Linh vang lên, cô hoàn toàn không mở miệng nói gì!
[Căn hộ của anh... Không sạch sẽ đâu!]
An Linh đang nhớ lại tình tiết trong cốt truyện nên không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của ba mẹ và anh trai mình.
[Mình nhớ là trợ lý riêng của anh cả hình như đã lợi dụng lúc đến dọn dẹp căn hộ của anh ấy, đã nằm trên giường và làm ra chuyện bỉ ổi với đồ lót của anh ấy.]
[Thậm chí gã đó còn lấy trộm đi mấy cái nữa.]
Ba người nhà họ An đều cảm thấy chấn động.
Bùi Ngọc Ngưng và An Thụ Hải khϊếp sợ nhìn về phía An Sùng.
Nếu họ nhớ không nhầm, trợ lý riêng của An Sùng...
Là đàn ông mà?