Đọc Tâm Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Sửa Lại Mệnh

Chương 4

Phim mới của Tề Tùng sắp chiếu, đúng là cô ấy đã nói với Tề Tùng là nếu bộ phim lần này vẫn không có tiến triển gì, cô ấy sẽ không giúp đỡ cho những bộ phim của anh ta nữa.

Tề Tùng đã thề thốt và cam đoan rằng bộ phim lần này nhất định sẽ thành công, có thể giúp cô ấy giành thêm một giải nữ chính xuất sắc nữa.

Nhưng theo ý trong lời nói của An Linh, bộ phim lần này của Tề Tùng lại thất bại, và vì cô ấy không muốn tiếp tục giúp anh ta nữa nên anh ta và Vương Thanh Thanh đã cùng nhau gϊếŧ cô ấy?

Cơ thể Tần Vãn Lam hơi cứng lại, cô ấy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy chồng mình – Tề Tùng, cùng với người đại diện – Vương Thanh Thanh vội vàng chạy lên sân khấu, trên khuôn mặt họ đầy vẻ lo lắng và bối rối.

“Vãn Lam, em sao rồi, có bị thương không?”

“Vãn Lam, em không sao chứ? Chắc là bị dọa sợ rồi, đừng lo, người phụ nữ điên đó đã bị bảo vệ khống chế rồi.”

Nếu là bình thường, chắc chắn Tần Vãn Lam sẽ không nghi ngờ sự quan tâm của họ đối với mình.

Nhưng bây giờ, giọng nói của An Linh không ngừng vang lên bên tai cô ấy.

[Ọe! Nhìn đôi cẩu nam nữ này là đã muốn nôn rồi!]

[Chỉ có hai câu thoại lặp đi lặp lại, thảo nào chỉ toàn làm ra phim rác!]

[Hình như chị Vãn Lam bị dọa sợ rồi thì phải? Còn có người phụ nữ điên kia là bị ngất xỉu rồi bị kéo xuống chứ không phải bị khống chế, diễn không có tâm gì hết.]

An Linh nói đúng, mỗi lần Tần Vãn Lam gặp tai nạn vì đóng phim hoặc lý do khác, họ chỉ nói đúng mấy câu này.

Em sao rồi? Em không sao chứ? Chắc là bị dọa sợ rồi.

Rồi sau đó cô ấy lại phải an ủi ngược lại là mình không sao.

Tần Vãn Lam quan sát biểu cảm của họ, phát hiện ra mỗi lần nói những lời này, vẻ mặt của họ cũng giống hệt nhau.

Nhìn hai người mà mình từng vô cùng tin tưởng trước mặt, lần đầu tiên Tần Vãn Lam cảm thấy họ xa lạ đến vậy.

Nhưng còn chưa kịp đau lòng, Tần Vãn Lam đã nghe được một tin còn chấn động hơn nữa từ An Linh phía sau.

[Nếu để chị Vãn Lam biết được hai người này yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ngay trên giường của chị ấy, chắc chị ấy mới thật sự bị dọa sợ.]

[Không đúng, phải nói là ghê tởm đến phát bệnh mới đúng!]

Hẳn là An Linh thực sự thấy ghê tởm, lại [Ọe] thêm mấy tiếng nữa, khiến Tần Vãn Lam cũng muốn nôn theo.

Có lẽ cảm giác ghê tởm này đã lấn át cả sự phẫn nộ khi biết mình bị hai người phản bội, nên lúc này cô ấy đã bình tĩnh hơn.

Cô ấy phát hiện ra dù An Linh có nói gì đi nữa thì biểu cảm của Tề Tùng và Vương Thanh Thanh trước mặt cô ấy cũng không có gì thay đổi.

Không chỉ vậy, dường như những nhân viên đang hỗn loạn xung quanh cũng không có phản ứng gì với những lời của An Linh.

Có vẻ như chỉ có mình cô ấy có thể nghe được tiếng lòng của An Linh.

Vậy thì dễ rồi. Trong lòng Tần Vãn Lam đã có kế hoạch.

Cô ấy không quá nghi ngờ về tính chân thực của những lời An Linh nói.

Ngay cả chuyện nghe được tiếng lòng còn xảy ra thì còn gì là không thể chứ?

Vì vậy, Tần Vãn Lam từ từ nở một nụ cười an ủi như mọi khi với hai người trước mặt, chỉ có điều nụ cười này không hề chạm đến đáy mắt.

“Đừng lo, em không sao đâu.”

Sau đó, cô ấy quay lại vỗ nhẹ vào tay An Linh, lúc này ánh mắt mới có chút ấm áp.

“Tiểu Linh, em cũng đừng lo, lát nữa chị sẽ cùng em đến đồn cảnh sát để giải thích tình hình. Lễ trao giải có phát sóng trực tiếp, những video này đều là chứng cứ.”

An Linh gật đầu, thực ra cô hoàn toàn không hề lo lắng.

Cô đã chắc chắn rằng mình chỉ ra tay khi cô gái đó rút dao ra, cho dù phân tích từng hình ảnh trong video, mọi người cũng chỉ nghĩ là cô phản ứng nhanh thôi.

Lúc này, cuối cùng người đại diện và trợ lý của An Linh cũng đến.

Họ chạy đến bên cạnh An Linh, vẻ mặt lo lắng hỏi:

“An Linh, em sao rồi, có bị thương không?”

“Chị Linh, chị không sao chứ? Chắc là bị dọa sợ rồi, đừng lo, người phụ nữ điên đó đã bị bảo vệ khống chế rồi.”

An Linh và Tần Vãn Lam: “...”

Tề Tùng và Vương Thanh Thanh: “...”

Lời thoại thật con mẹ nó quen thuộc.