Ý Trung Nhân Là Tuyệt Thế Linh Hầu

Chương 5

Nam Chiếu Vương tĩnh dưỡng mấy ngày, vết thương ở chân vừa mới có thể chạm đất liền lập tức ra ngoài xử lý công việc.

Phó quan nói, kẻ mà mười năm trước suýt lật đổ Tiên Vương Nam Chiếu có thế lực vô cùng rắc rối, chẳng khác nào dây leo trong viện, dù có nhổ thế nào cũng không xong.

Ta nghi ngờ hắn có thành kiến với dây leo của ta.

Nhưng ta không có chứng cứ.

Trước khi rời phủ, Nam Chiếu Vương từng bước lưu luyến.

Ta ôm một đoạn dây leo đưa đến trước mặt hắn, cười hì hì: “Sao vậy, Vương gia còn lưu luyến vương phủ sao?”

Hắn xoa xoa thái dương.

“Để nàng và vương bát lại trong phủ, có chút bất an.”

Ta tự tin tràn đầy: “Ta học mười năm chưởng quản nội vụ, Vương gia cứ yên tâm.”

Hắn đầy bụng hoài nghi: “Ta chỉ sợ lúc trở về không tìm thấy vương phủ.”

Ta không nói gì, cúi đầu cắn chuối.

Ta đang tự hỏi rốt cuộc là ai để lộ tin tức, khiến Nam Chiếu Vương biết ta muốn cải tạo vương phủ thành Hoa Quả Sơn.

Chân trước Vương gia vừa rời đi, chân sau ta đã dẫn thứ muội đi khảo sát hòn giả sơn và thác nước trong hậu viện.

Quản gia nhận lệnh, gắt gao bám sát phía sau.

Ta ngồi trước hòn giả sơn, dịu dàng nói với thứ muội: “Ngươi có nhớ một truyền thuyết không?”

Nàng: “A?”

Ta nói: “Xưa kia trên Hoa Quả Sơn có một bầy khỉ… Chúng chỉ vào thác nước và nói: ‘Ai dám nhảy vào đó, kẻ ấy sẽ là đại vương của chúng ta.’”

Quản gia vốn đang chăm chú lắng nghe, vừa nghe đến đây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thứ muội cười hắc hắc: “Chỉ là một cái thác nước thôi mà, ta cũng có thể nhảy.”

Ta: “Hắc hắc hắc.”

Quản gia: “..."

Lúc đang ngồi bên thác nước ăn xoài, Vương gia đã trở lại.

Hắn khoác áo choàng, trực tiếp nhảy vào thác nước.

Nhìn dáng vẻ này, chắc là đã tìm được đường về phủ.

Hắn nhướng mày nhìn ta: “Nghe nói nàng muốn xưng vương?”

Lời đồn từ đâu ra vậy?

Thứ muội sợ đến mức đánh rơi quả xoài, lăn lộn trên mặt đất: “Ô ô ô không có đâu, chúng ta nào dám! Ô ô ô cầu xin Vương gia đừng đuổi chúng ta đi..."

Nam Chiếu Vương đã quá quen với bộ dạng nhát gan này của nàng, chỉ thản nhiên nhìn rồi dịch người sang bên cạnh.

Khoảng trống bên thác nước rất nhỏ, thứ muội vừa lăn vừa bò, cuối cùng rơi luôn xuống nước.

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, tiện tay nhặt một quả xoài trên mặt đất rồi bắt đầu bóc vỏ.

“Nàng nghĩ ra chuyện trốn nóng ở đây bằng cách nào?”

Ta phồng má nhai thức ăn, mơ hồ đáp: “Thiên tính.”

Hắn trầm mặc.

Lặng lẽ ăn xong quả xoài, hắn rất tự nhiên đưa tay vào thác nước rửa.

Ta và thứ muội đồng loạt mở to mắt.

Nàng lén lút giơ ngón tay cái với ta: “Không phải nam chủ cảm hóa hầu tử mà là hầu tử cảm hóa nam chủ, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Ta gãi đầu.

Thế là một người, một hầu, một vương bát, chẳng khác nào ba con khỉ nguyên thủy, cùng nhau ngồi bên thác nước ăn hết một đống xoài.

Ban đêm, thứ muội mò đến sân của ta.

Nàng nói, mục đích chuyến này của nàng là trở thành trắc phi, sau đó đại nghịch bất đạo với ta.

Nhưng ta và Nam Chiếu Vương đều không hành xử theo lẽ thường.

Nàng ôm chân ta, nước mắt ròng ròng: “Tỷ tỷ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ bị hệ thống đày xuống súc sinh đạo.”

Ta nâng đầu nàng lên, khóc cùng nàng: “Vương bát của ta à, thật đáng thương! Ta nhất định sẽ giúp ngươi đối phó Vương gia... Nhưng khoan đã, hệ thống sẽ biến ngươi thành cái gì?”

Nàng nức nở: “Biến thành vương bát.”

Ta lập tức đẩy nàng ra.

Dám lừa gạt tình cảm của ta!

Lúc chúng ta đang khóc lóc kể lể với nhau, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ.

Ngay sau đó, là một tiếng mèo kêu vô cùng khó nghe.

Ta bước ra ngoài xem xét.

Thật hết nói nổi, tưởng đang đóng phim truyền hình sao? Có con mèo nào kêu mà thô tục như vậy chứ?

Ta nhảy qua cửa sổ, đu dây leo, tung một cước đá bay tên thị vệ đang nghe lén.

Đêm tối sâu lắng.

Hắn bị ta từ trên trời giáng xuống dọa đến mức hồn vía bay mất.

Ta cười lạnh, chậm rãi tiến sát đến trước mặt hắn: “Ngươi nghe được cái gì?”

Hắn sợ đến mức biến thành vương bát.

“Không… không nghe thấy gì... Không nghe thấy ngài nói muốn đối phó Nam Chiếu Vương.”

Lửa giận bốc lên.

Ta lại đá hắn một cước: “Lỗ tai không cần dùng đến thì có thể cắt bỏ.”

Nguy hiểm thật, suýt nữa ta lại bị đổ thêm một cái nồi lớn.