Giờ đây, nhiều năm đã trôi qua, mọi thứ đã thay đổi. Cận Tinh Uyên giờ là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, phong thái quý tộc, khí thế bức người, tương lai rộng mở, không thể đoán trước.
Trong khi đó, Ôn Minh Nguyệt lại sa vào vực thẳm, trở thành một quan kỹ đê tiện trong Giáo Phường Tư, bị cuốn vào vòng xoáy bùn lầy mà không thể thoát ra.
Có lẽ, hắn có thể là cây cột cứu sinh cho nàng giữa vũng bùn vô tận này.
Ôn Minh Nguyệt, tay vẫn ôm tỳ bà, rũ mắt nhìn, đôi mắt như thủy tinh chợt loé lên khi thấy Cận Tinh Uyên đang khoác lên mình bộ trang phục đỏ rực, kim sắc mang văn, nhìn hắn lúc này, tâm niệm nàng bất chợt nổi lên, có lẽ vị chỉ huy sứ này, làm thϊếp của hắn, lại có thể là một cơ hội tốt để nàng thoát khỏi khổ ải này.
Dù cho nàng vì tội lỗi của phụ thân mà phải vào Giáo Phường Tư, bị dìm sâu vào trong cái vực sâu không lối thoát này, nhưng với thân phận của Cận Tinh Uyên, với quyền lực và vị trí của hắn, có lẽ hắn có thể giúp nàng thoát khỏi bi kịch này.
"Tiểu mỹ nhân, mau tới đây cấp gia rót rượu."
Trong lúc Ôn Minh Nguyệt đang miên man suy nghĩ, nàng bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cận Tinh Uyên gọi mình, giọng điệu vẫn như ngày xưa, tuy rằng giờ đây hắn đã là một người khác hẳn, nhưng lại vẫn khiến nàng nhớ về những năm tháng xưa cũ, khi họ còn là thanh mai trúc mã.
Hôm nay, hắn là thượng khách của Phù Dung Lâu, còn nàng lại chỉ là ngoạn vật để khách nhân thưởng thức.
Cuối cùng, điều không thể tránh khỏi đã xảy ra.
Ôn Minh Nguyệt trông chờ vào Cận Tinh Uyên, vị biểu huynh này để cứu nàng khỏi tình cảnh khó khăn. Vì vậy, nàng không kịp tiêu hóa cảm giác nhục nhã trong lòng, vội vàng buông chiếc tỳ bà trong tay rồi bước nhanh đến bên cạnh Cận Tinh Uyên. Một tay nàng cầm chén rượu trắng như tuyết, đưa nó đến gần miệng hắn.
"Gia muốn ngươi, miệng đối miệng bồi gia uống rượu, ngươi có thể làm được không?"
Chén rượu đưa đến bên môi, Cận Tinh Uyên lại lùi một bước, tay hắn nắm lấy tay Ôn Minh Nguyệt đang cầm chén rượu. Hắn mỉm cười, vốn là người có vẻ ngoài sáng sủa, làn da trắng mịn, khuôn mặt đẹp đẽ, khi cười càng toát lên khí chất của một thiếu niên phong lưu.
"Biểu ... Thϊếp thân làm được."
Chưa kịp gọi hắn là "biểu huynh", Ôn Minh Nguyệt đã vội vàng sửa miệng, ngượng ngùng đáp lại.
Câu trả lời này thực sự khiến Cận Tinh Uyên phải trở nên kinh ngạc. Hắn vốn dĩ định trêu chọc Ôn Minh Nguyệt, nhưng không ngờ nàng, một tiểu thư đích thực của Trấn Viễn Hầu phủ, vốn được nâng niu như bảo vật, giờ đây lại vì sự sống, lại chấp nhận làm những việc bẽ mặt như vậy.