Cẩm Nang Thăng Chức Quản Gia Nhà Hào Môn

Chương 4

Lệ Chi Thao đưa cho Ôn Thuyên một công việc, chỉ cần làm vài tiếng là có thể kiếm được một khoản thù lao hấp dẫn.

Cậu chỉ cần đóng vai phục vụ trong một bữa tiệc thượng lưu, xong việc sẽ nhận được 1.000 tệ.

Có thể với nhiều người, 1.000 tệ chẳng đáng là bao, nhưng với Ôn Thuyên, đó là nửa tháng tiền thuốc của em trai.

Dù không muốn dính dáng đến Lệ Chi Thao để tránh rắc rối, nhưng cậu thực sự không thể dễ dàng từ chối.

Cậu không có tư cách để lựa chọn.

Nhưng điều mà Ôn Thuyên không hề hay biết chính là...

Bữa tiệc này thực chất là tiệc mừng thọ của ông nội Lệ Chi Thao, đồng thời cũng là một phần trong kế hoạch theo đuổi cậu của tên này.

Cậu chỉ muốn làm xong công việc bán thời gian một cách nghiêm túc.

Cậu không thể ngờ rằng, Lệ Chi Thao lại công khai từ chối hôn nhân gia tộc ngay tại bữa tiệc và còn ngang nhiên tỏ tình với cậu trước mặt bao người.



Thật là làm màu quá đi.

Hà Tinh Lạc quét nhanh phần nội dung này, trong lòng đầy phẫn nộ với hành vi trẻ trâu của Lệ Chi Thao.

Anh ta từ chối hôn nhân gia tộc, anh ta thanh cao, anh ta giỏi lắm. Nhưng tại sao lại phải lôi người vô tội xuống nước?

Hà Tinh Lạc lập tức bảo hệ thống cất ngay cái màn hình ảo kia đi, cậu không muốn nhìn thêm một giây nào nữa. Bực mình rồi đấy, đoán xem nào!

Hệ thống nhỏ nghiêng đầu đầy khó hiểu, dường như không hiểu vì sao Hà Tinh Lạc lại tức giận như vậy.

Thực ra, ngay cả cậu cũng không rõ, có lẽ vì dù đã là người trưởng thành, cậu vẫn ghét nhìn thấy cảnh một người chăm chỉ nỗ lực mà không nhận được hồi đáp xứng đáng.

Ôn Thuyên chỉ muốn sống tốt, muốn cứu em trai. Vậy mà hành động của Lệ Chi Thao sẽ khiến cậu ấy gặp bao nhiêu khó khăn nữa đây?

Dường như số phận luôn thích nhắm vào những người bình thường không có khả năng phản kháng, thật bất công.

Hệ thống nhỏ im lặng, yếu ớt nhắc nhở:

[Chủ nhân, hình như cậu nhập tâm quá rồi đấy. Đây chỉ là một trò chơi thôi mà! Hơn nữa, phân đoạn này trong cốt truyện chính là để tạo cơ hội cho Ôn Thuyên và Lệ Tam Bắc gặp nhau đó!]

Hà Tinh Lạc: "…"

Cậu quay lại tìm kiếm xem phân đoạn của mình trong bữa tiệc này.

Tìm rồi lại tìm.

Không có.

Vẫn không có.

Cái đầu bé nhỏ của Hà Tinh Lạc chứa đầy những dấu chấm hỏi to đùng.

Sau một hồi trầm mặc, cậu đặt câu hỏi đầy đau thương:

"Vậy tôi đến đây đi làm là để vỗ tay chúc mừng cho chuyện tình vĩ đại này à? Chẳng khác gì một cái nền vô hình sao?"