Alpha như một ngọn núi nặng nề, đè chặt Thì Sơ xuống dưới, khiến cô nhất thời không thể cử động dù chỉ một chút.
Ân Tự giữ chặt hai tay cô ra sau lưng, toàn bộ cơ thể bao trùm lấy cô trong bóng tối.
Y vội vã vùi đầu vào cổ trắng ngần của cô, tham lam hít lấy từng hơi thở của cô. Hơi thở nóng rực phả vào sau gáy, làm vùng da ấy ửng đỏ như bị thiêu đốt.
Thì Sơ điên cuồng giãy giụa, cố thoát khỏi Alpha đang đè lên mình.
Lúc đầu sao cô không nhận ra, tên này chính là một con chó điên chứ?
Chết tiệt, hai người kia chết rồi sao? Còn nói cùng cô lập đội, giờ cô thành thế này mà chẳng thấy bóng dáng đâu, đúng là vô dụng!
Ý nghĩ cay độc trào lên trong lòng, cơ thể cô hơi run rẩy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Alpha, sát ý ngập tràn như muốn xé y ra từng mảnh.
Ân Tự giữ chặt đôi chân đang không ngừng giãy giụa của cô, đầu y cọ sát vào cổ cô, đôi mắt bị mái tóc đen che khuất chứa đầy lửa nóng và điên cuồng.
“Cuối cùng cũng bắt được em rồi, đừng hòng rũ bỏ tôi.”
Y nhớ rõ ràng, từ ngày hôm đó đến nay, đã hai mươi tám ngày, bốn tiếng, bảy phút trôi qua.
Y ngày nào cũng tưởng tượng về lần gặp lại cô.
Sau ngày hôm ấy, y như bị ma ám.
Dù là lúc tỉnh táo hay trong giấc mơ, hình bóng cô vẫn luôn ám ảnh trong đầu y, không cách nào xua tan.
Y nóng lòng muốn gặp lại cô lần nữa, mỗi ngày đều tìm kiếm dấu vết của cô trong trò chơi. Mỗi đêm, y nhớ lại đôi mắt băng lạnh của cô, cùng với cơn đau khắc vào tận xương tủy mà cô mang đến.
Tất cả như một lời nguyền khắc sâu vào máu thịt y, hòa làm một với y, vĩnh viễn không thể tách rời.
Thấy tình hình phát triển theo hướng ngoài dự đoán, Thì Sơ cố hết sức thoát khỏi sự kiềm chế của Alpha, dùng hết lực đạp mạnh vào bụng y.
Người đàn ông hừ một tiếng đầy đau đớn, nhưng không hề có ý định buông cô ra.
“Thả tôi ra! Muốn gϊếŧ hay muốn chặt thì tùy!”
“Không.” Trong đôi mắt xám tro của Ân Tự lóe lên một tia tối tăm. Đây là bông hoa mọc lên từ máu thịt y, y khó khăn lắm mới tìm được, sao có thể buông tay? Sao nỡ để cô chết đi?
M* nó, rốt cuộc anh ta muốn gì? Gϊếŧ thì gϊếŧ, lắm chuyện!
Bất chợt, một cảm giác ẩm ướt truyền đến từ bên cổ, đồng tử Thì Sơ co rút lại.
Tên khốn này, y dám?
Không thèm để ý đến sự ghê tởm, cô há miệng, cắn mạnh vào cổ y, răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt.
Ân Tự rên lên một tiếng, động tác khựng lại, cả cơ thể vì cơn đau mà căng cứng. Nhưng y không phản kháng, mặc cho cô trút hết cơn giận dữ trong lòng.
Hương vị tanh nồng của máu lan ra trong miệng, ánh mắt Thì Sơ vẫn chẳng chút nao núng, chỉ có lạnh lẽo và phẫn nộ vô tận.
Không gian xung quanh như đông cứng lại trong giây lát.
Không biết bao lâu sau, cô cuối cùng cũng buông ra, nhổ mạnh bọt máu xuống đất.
Dấu răng sâu hoắm trên cổ Alpha vô cùng chói mắt, còn khóe miệng cô vẫn còn vương máu y, trông điên cuồng và dữ tợn.
Cơ thể Ân Tự khẽ run rẩy, toàn bộ máu trong người như đang gào thét vì cơn đau này, xen lẫn một cảm giác hưng phấn và thỏa mãn khó tả.