Beta Vạn Nhân Mê Bị Đám Chó Điên Tranh Đoạt Điên Cuồng

Chương 19: Ân Tự (1)

Độ chân thực và độ đau đớn trong "Mặt Trận Rực Lửa" không thể điều chỉnh.

Trong game này, mức độ cảm nhận đau đớn được cố định bởi hệ thống:

Người trưởng thành: 80%

Người chưa thành niên: 60%

Nói cách khác, cái chết trong game gần như không khác gì chết thật.

Vì điều này, rất nhiều người từng gửi đơn khiếu nại, nhưng phản hồi từ nhà phát hành chỉ có một:

"Đây là để người chơi có trải nghiệm chân thực nhất, đồng thời nếu mức đau đớn quá thấp, họ có thể quen với nó và tạo thói quen xấu ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế."

Chính điều này làm nên sự khác biệt của trò chơi— càng chân thực, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, và không có gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cảm giác cận kề cái chết.

Hầu hết công dân Liên bang đều theo đuổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vì vậy dù có nhiều ý kiến trái chiều, trò chơi vẫn sở hữu một cộng đồng fan trung thành.

Do đó, bất kỳ ai tham gia trận đấu trong "Mặt Trận Rực Lửa" đều coi nó như thực tế, mỗi trận chiến đều là một cuộc đấu sinh tử thật sự.

Tình hình chiến trường.

Thì Sơ đã quan sát kỹ khu vực đối phương— bọn họ không có xạ thủ bắn tỉa, cũng không có vũ khí tầm xa.

Vậy nên cô không vội đổi vị trí, tiếp tục giữ nguyên chỗ nấp.

Cô điều chỉnh tư thế, một lần nữa ngắm chuẩn vào một mục tiêu, hai mắt khóa chặt, tập trung toàn bộ tinh thần.

Ngón tay khẽ đặt lên cò súng, chuẩn bị bóp cò.

Đột nhiên.

"Véo——!"

Một âm thanh xé gió sắc bén vang lên từ phía sau!

Báo động nguy hiểm trong đầu cô vang lên chói tai!

NGUY HIỂM!

Không chút do dự, cô bỏ luôn khẩu súng, lăn người sang phải.

"Phập!"

Một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào vị trí trái tim nơi cô vừa ngồi.

Ánh mắt cô thoáng tối sầm lại.

Bị đâm xuyên tim đau đớn đến mức nào, cô đã có đủ kinh nghiệm từ lần bị Hippers truy sát mà lĩnh hội.

Không một ai muốn nếm trải nó lần nữa.

Kẻ vừa ra tay.

Một bóng người cao lớn từ trong bóng tối bước ra.

Y xuất hiện như một bóng ma, trong chớp mắt đã tiếp cận sát cô.

"Soạt——!"

Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi dao phản chiếu trong mắt cô, lưỡi thép sắc bén lướt sát qua gò má, để lại một cảm giác tê buốt lạnh lẽo.

Một sợi tóc đen từ từ rơi xuống.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, chậm rãi, như một lời thì thầm ma quái:

"Lâu rồi không gặp, nhớ cô lắm đấy."

Đồng tử Thì Sơ co rút.

Là anh ta!

Tên cô đã từng đâm xuyên tim!

Không kịp suy nghĩ nhiều, một đòn tấn công khác lập tức lao đến.

Cô nhanh chóng rút dao găm, chặn lại từng nhát chém, rồi mượn lực lùi nhanh về phía sau, kéo giãn khoảng cách.

"Là anh."

Kẻ thù cũ tái ngộ.

Tên Alpha trước mặt không đuổi theo ngay, chỉ đứng yên quan sát cô.

Y chăm chú nhìn cô gái trước mặt— mái tóc đen dài buộc cao, lúc này có chút rối loạn, đôi mắt đỏ lạnh lùng đầy cảnh giác.

Y nhanh chóng nhận ra một chi tiết mới— trên tai phải cô có một chiếc khuyên tai bạc.

Lần trước gặp, cô không hề đeo thứ này.

Nhưng phải công nhận, nó rất hợp với cô.

Y chậm rãi nở nụ cười lạnh:

"Là tôi."

"Tôi đã nói rồi, chờ đấy."

—---

Hồi ức về cái chết.

Lần trước, y chỉ lên mạng để gϊếŧ thời gian, nhưng lại bất cẩn để bị vây công, dẫn đến bị thương nặng.

Ban đầu y định cố thủ đến hết thời gian, để hệ thống tự động đưa y ra ngoài.

Nhưng không ngờ, có kẻ phát hiện ra y.

Cô gái trước mặt này chính là kẻ đã truy đuổi y đến đường cùng.

Y vẫn nhớ cảm giác bị lưỡi dao lạnh lẽo đâm xuyên qua tim.

Lưỡi thép chậm rãi đi vào da thịt, xuyên qua từng mạch máu, găm thẳng vào trái tim đang đập mạnh.

Cơn đau lan tỏa như sóng thần, quét sạch mọi giác quan, từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét.

Cơ thể Alpha mạnh mẽ không cho phép y chết ngay lập tức, nhưng chính điều đó lại khiến y trải nghiệm trọn vẹn từng cơn đau như thiêu đốt.