Thì Sơ kinh ngạc quay đầu, phát hiện Atassis không biết từ lúc nào cũng đã ngồi xuống bên cạnh cô.
"Thích."
Atassis vùi đầu vào cổ cô, như thể đang khẽ ngửi hương thơm trên người cô, giọng nói trầm thấp vang lên, trong trẻo như suối chảy giữa núi rừng, mang theo một sức hấp dẫn khó cưỡng.
Hành động này quá mức thân mật, thậm chí có chút ám muội, khiến cơ thể Thì Sơ lập tức căng cứng.
Lại nữa rồi?!
Cô bị kẹp giữa hai người đàn ông, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Hai tên này đúng là cao dán chó, dính vào người cô không cách nào gỡ xuống được.
"Được rồi, được rồi, tôi đồng ý lập đội với hai người, thế được chưa?"
Thì Sơ bỏ cuộc, có bẫy hay không cô cũng mặc kệ, cùng lắm thì chết một lần thôi. Nhìn tình hình hiện tại, nếu hôm nay cô không đồng ý thì đừng mong rời khỏi đây.
Cô co rụt cổ lại, giọng điệu có chút chịu không nổi: "À này, Atassis, cậu có thể đừng vùi đầu vào cổ tôi được không? Tôi thấy không thoải mái."
Nghe vậy, ánh mắt Hippers chợt tối đi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu khó hiểu.
Cô chưa bao giờ nói câu này với hắn.
Rõ ràng hắn mới là người quen cô trước, là hắn phát hiện ra viên ngọc quý này đầu tiên.
Hắn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng ghé sát tai trái cô, hơi thở phả nhẹ bên vành tai, đầu môi gần như lướt qua dái tai cô.
Cơ thể Thì Sơ cứng đờ, đồng tử co rút, phản ứng như một con mèo bị giẫm đuôi, suýt nữa thì nhảy dựng lên - chỉ là bàn tay đặt trên eo cô đã kịp giữ cô lại.
Cô vội vàng che tai trái, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn:
"Anh… anh đang làm gì đấy?"
Hippers kín đáo liếc nhìn gương mặt vô cảm của em trai, sau đó khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ngây thơ nhìn cô:
"Sao vậy? Tiểu Đỡ, cô không thoải mái à?"
Tên biếи ŧɦái này chắc chắn cố ý!
Cô không chịu nổi nữa rồi! Hai người làm ơn tránh xa tôi và nhan sắc của tôi ra đi!
"Cả hai người, lùi ra xa tôi một chút! Bạn bè thì cũng phải có khoảng cách chứ!"
Cô trừng mắt nhìn bọn họ, hạ lệnh.
"Được rồi, nếu Tiểu Đỡ đã nói vậy, thì với tư cách là một người bạn, tôi đành miễn cưỡng chấp nhận thôi." Hippers nhướng mày, đứng dậy trở lại ghế ngồi cũ, Atassis cũng im lặng rời đi theo.
Không khí trong phòng bất chợt trở nên yên lặng.
Atassis ngồi ngay ngắn tại chỗ, thần sắc điềm tĩnh, hoàn toàn khác với bộ dạng vừa rồi.
Anh nhàn nhã khuấy ly đồ uống, vẻ mặt không gợn chút cảm xúc, nhưng thực tế đang suy nghĩ sâu xa.
Với tư cách là anh em song sinh, anh có thể cảm nhận được trạng thái và cảm xúc của Hippers, vì vậy, sự bực bội thoáng qua trong lòng anh trai lúc nãy không thể qua mắt anh được.
Nhưng mà, anh cũng rất thích Beta này.
Thích mùi hương linh hồn của cô.
Đúng vậy, một Beta nữ.
Dù trong game có thể tùy chỉnh ngoại hình nhân vật, nhưng nếu hình dáng nhân vật khác xa với cơ thể thật, thì hành vi của người chơi sẽ có đôi chỗ không khớp.
Dù ở trong game, những phản xạ bản năng và cách hành động đã hình thành từ lâu trong thực tế vẫn sẽ vô thức thể hiện ra, đó là dấu vết khó có thể xóa nhòa.
Cách đi đứng, thói quen hành động của cô hoàn toàn không giống với dáng vẻ mà nhân vật này đáng ra phải có.
Theo phân tích của anh, cô hẳn là một Beta nữ cao khoảng 165cm – 170cm.
Trong Liên bang, công dân sẽ thức tỉnh tinh thần lực khi trưởng thành, thông thường là trong khoảng 17 – 19 tuổi, tùy từng cá nhân.
Mà trên người cô không có bất kỳ dấu hiệu thức tỉnh nào, chứng tỏ cô vẫn chưa thành niên.
Atassis chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
Dù mới tiếp xúc vài tiếng đồng hồ, nhưng anh đã nhận ra, vậy thì anh trai anh chắc chắn cũng đã biết từ trước.
Lúc này, Thì Sơ vẫn đang kiên nhẫn giải thích về giới hạn và khoảng cách cần có giữa bạn bè, tâm huyết truyền đạt giá trị đạo đức nhân sinh.
Chỉ là… nhìn vào biểu cảm của hai tên này, rất rõ ràng bọn họ chẳng nghe lọt tai chữ nào.
Bất lực.
Thật sự là bất lực.
Thôi kệ, không quan tâm nữa. Làm nhiệm vụ quan trọng hơn!
Trời to đất rộng, nhiệm vụ là to nhất!
Cô dốc cạn ly nước còn lại, ánh mắt bừng bừng chiến ý, nhìn về phía hai người đối diện:
"Bạn bè thân mến, chúng ta cùng bắt đầu một trận đấu tổ đội căng thẳng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi nào!"