Khi chân giẫm lên nền đất cứng rắn, Kỷ Hạng Minh thực sự sững người.
Chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thơm đậm đà, kéo dài, không khí thì mát lạnh. Là do có dị thú xuất hiện gây ảnh hưởng đến thần trí con người, hay chỉ là ảo giác trước lúc chết?
Nam Đồ hơi ngạc nhiên nhìn vị khách bước vào từ cửa sau tiệm.
Anh trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, mặc một bộ đồ giống như quân phục dính đầy cát bụi, môi khô nứt nẻ, lúc này đang ngây ngẩn nhìn cô.
Mặc dù trông khá thảm hại, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng biết anh không phải loại chỉ có vẻ ngoài màu mè. Thân hình ấy chắc chắn được rèn luyện bằng từng cú đấm, từng cú đá trong chiến đấu.
Đằng sau cánh cửa kia, thực sự có người từ thế giới tận thế băng qua sa mạc để đến tiệm cơm của cô?
“Khách hàng, anh muốn dùng gì không?” Nam Đồ phá vỡ sự im lặng kỳ quái giữa hai người.
“Nước…” Kỷ Hạng Minh vô thức lẩm bẩm.
Vừa hay bên cạnh có một bình nước chanh lạnh, Nam Đồ rót cho anh một ly.
Kỷ Hạng Minh cầm lên uống cạn, hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị gì.
Anh có vẻ vẫn còn muốn uống, Nam Đồ lại rót thêm cho anh một ly. Cho đến khi uống hết cả một chai nước chanh lạnh, Kỷ Hạng Minh cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Trong miệng vẫn còn lưu lại chút vị chua thanh mát của chanh, hương trà dịu nhẹ thoang thoảng, nước lạnh đã trôi qua cổ họng, mang theo một chút hậu vị ngọt thanh.
Cơn khát cháy bỏng nơi cổ họng đã biến mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh như bạc hà. Cái nóng rát trong ngũ tạng lục phủ đều bị nước lạnh xoa dịu, Kỷ Hạng Minh thở ra một hơi dài khoan khoái.
Sự thư giãn này chỉ kéo dài trong chốc lát, Kỷ Hạng Minh lại căng thẳng trở lại. Những gì trước mắt thực sự là thật sao? Nếu đây là ảo giác, anh phải làm thế nào để thoát khỏi?
Cô gái trẻ trước mặt hoàn toàn không giống một lính đánh thuê, làn da trắng trẻo, vừa nhìn là biết chưa từng băng qua sa mạc. Trên tay cô có vết chai, nhưng không phải là do cầm vũ khí thường xuyên mà có. Điều kỳ lạ nhất là, lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy lại đưa cho mình hẳn một bình nước quý giá như thế.
Một người như vậy, sao lại có thể xuất hiện ở sa mạc An Kim?
Thấy người đàn ông trung niên trước mặt đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, Nam Đồ dò hỏi: “Nếu anh có mang theo tiền, tôi có thể nấu cho anh chút gì đó.”
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng không còn đứng bất động như khúc gỗ nữa. Anh lấy ra từ một túi nhỏ giấu trong ngực một vật vàng óng, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Nam Đồ.
Một thỏi vàng nặng trĩu to bằng hai ngón tay.
Sau khi bước vào sa mạc An Kim, không có lính đánh thuê nào dám chắc mình có thể sống sót trở về. Có người ngoài vũ khí và nước thì không mang theo bất kỳ thứ gì, ngay cả một viên tinh hạch cấp một cũng để lại ở nhà, không muốn nó bị chôn vùi cùng mình dưới lớp cát vàng.