Đúng lúc này, điện thoại Diệp Trì gọi đến.
Tôi vội vã nhấc máy, như níu lấy chiếc phao cứu sinh, nhưng giọng nói lại nghẹn lại: “Diệp Trì, anh có thể đưa tôi đi tìm Nhan Ngữ không?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. “Tôi vừa thấy tin nhắn của em. Em đang ở cầu vượt phải không? Tôi đến ngay.”
“Nhan Ngữ không nghe điện thoại… Cô ấy vừa đi đón tôi, nhưng có vẻ gặp tai nạn… Tôi lo lắm… Anh có thể đến ngay bây giờ không…” Giọng tôi run rẩy.
Diệp Trì im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Tôi sẽ chạy xe theo tuyến đường của em, sẽ đến nhanh thôi. Em đứng sát vào lan can bảo hộ, đừng chạy lung tung.”
Tôi lập tức khựng lại, bóng tối mênh mang trải dài giữa cơn mưa đêm.
“… Được.”
Không biết bao lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi.
“Cô là bạn của nạn nhân phải không? Cô ấy vừa gặp tai nạn và đang được đưa đến bệnh viện. Địa chỉ là xxx, phiền cô đến ngay.”
Diệp Trì đã đến.
Hắn mở cửa xe, sải bước nhanh về phía tôi.
Mưa xối thẳng vào mắt tôi, khiến tầm nhìn nhòe đi.
Đứng một mình giữa dòng xe cộ tấp nập trên cầu vượt, tôi như mất đi cảm giác.
“Đưa tôi đến bệnh viện.” Tôi ngước lên nhìn hắn, giọng bình tĩnh đến lạ. “Nhan Ngữ gặp tai nạn.”
Rõ ràng mười mấy phút trước, Nhan Ngữ vẫn còn ở bên tôi trò chuyện, còn đang an ủi tôi, cùng tôi hoạch định tương lai…
Vì sao bây giờ cô ấy lại nằm trên giường phẫu thuật lạnh băng, sống chết không rõ?
Tôi liên hệ với gia đình Nhan Ngữ, nhưng họ không chịu đến. Giấy chấp thuận phẫu thuật là do tôi ký thay.
Tôi ngây người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Cảm giác như linh hồn tôi vẫn còn lưu lạc trên con đường kia, giữa dòng xe cộ đông đúc, hỗn loạn và nghiệt ngã.
Không biết vì sao, Thẩm Hạ Nùng cũng đến.
Đôi mắt đẹp kia đầy vẻ kích động và áy náy, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thực xin lỗi…”
Cô ấy vì sao lại nói xin lỗi tôi?
Tôi không còn sức để suy nghĩ.
Diệp Trì nắm lấy cánh tay tôi: “Để tôi đưa em đi thay quần áo, người em ướt hết rồi.”
Hắn nói: “Trình Nặc, em vẫn luôn run rẩy.”
Dưới chân tôi lảo đảo, nhưng tôi không cảm thấy lạnh.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Diệp Trì, vì sao anh không nghe điện thoại?”
“Nếu anh nghe máy, Nhan Ngữ sẽ không vội vã chạy đến đón tôi. Như vậy có phải sẽ không có chuyện gì xảy ra không?”
“Nếu tôi không đánh thức cô ấy thì tốt rồi.”
“Chính tôi đã hại cô ấy thành ra như vậy.”
Diệp Trì khẽ động cổ họng, giọng nói khó nhọc: “Thực xin lỗi.”
Thật nực cười.
Hắn cũng nói giống như Thẩm Hạ Nùng.
Tôi thở hắt ra, nhíu mày, rồi ngồi thụp xuống.
Dạ dày đau quặn từng cơn, như có một con rắn nhỏ chui vào khoang bụng tôi, giãy giụa, quấy phá, khiến cơn đau càng thêm nhức nhối.
Tôi cảm thấy có gì đó đang chảy ra.
Hình như là máu.
Máu chảy quá nhiều, sắc mặt tôi cũng trở nên tái nhợt.
Diệp Trì nhận ra điều bất thường: “Em sao vậy?”
Cơ thể trống rỗng, linh hồn cũng trống rỗng.
Tôi lặng người một lát, ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi thốt ra bốn chữ:
“Tôi sảy thai rồi.”
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy trên mặt Diệp Trì biểu cảm phức tạp đến thế.
Sau đó, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Diệp Trì ôm tôi đến khoa phụ sản, bác sĩ nói gì đó, Thẩm Hạ Nùng lộ vẻ kinh hoảng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, lạnh lẽo thấm ướt giữa hai chân, tôi mơ hồ nghe thấy "Phẫu thuật bỏ thai."
Cùng với đó là gương mặt tái nhợt đến đáng sợ của Diệp Trì.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy bi thương và tuyệt vọng: “Vì sao không nói cho tôi biết em mang thai?”
Nói thì có ích gì chứ?
Anh vốn không xứng đáng.
Bị đưa lên bàn phẫu thuật, ngay khoảnh khắc hai chân bị tách ra.
Trái tim tôi bỗng nhói lên một cơn đau kịch liệt.
Nỗi đau ấy lan tràn khắp toàn thân, tôi không cách nào diễn tả được.
Cùng ngày Nhan Ngữ gặp tai nạn, tôi cũng mất đi đứa con của mình.
Nếu cô ấy tỉnh lại và biết chuyện này, nhất định sẽ rất đau lòng…
Tôi không gây tê.
Từng cơn đau đớn truyền đến rõ ràng.
Tôi không chọn gây tê vì muốn có thể rời khỏi giường ngay sau phẫu thuật, còn nếu sử dụng thuốc tê thì phải nằm yên trên giường ít nhất hai tiếng.
Nhưng tôi không thể chờ hai tiếng đó được.
Diệp Trì giữ chặt lấy tôi, bàn tay hắn lạnh lẽo hơn cả tôi – một người vừa dầm mưa và mất con.
“Trình Nặc, em cần phải nghỉ ngơi.”
Tôi hỏi: “Nhan Ngữ phẫu thuật xong chưa?”
Diệp Trì hơi khựng lại trong chớp mắt, sau đó gật đầu.
Tôi căng thẳng, tràn đầy hy vọng nhìn hắn: “Cô ấy thế nào?”
Hắn né tránh ánh mắt tôi, điều chỉnh lại cảm xúc, rồi nói: “Chắc sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Hắn nói dối.
Nhan Ngữ đã bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Bác sĩ nói đầu cô ấy chịu va đập mạnh, xuất huyết nội, tổn thương thần kinh não nên mới rơi vào hôn mê.
Hơn nữa, chân bị gãy, phổi bị bầm tím, tình trạng vô cùng nguy kịch.
Ngay cả bác sĩ cũng không chắc khi nào cô ấy mới tỉnh lại.
Mắt tôi đau quá, cả người đều đau.
Nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt.
“Em đi nghỉ một chút đi, ở đây đã có tôi.”
“Trình Nặc, nghe lời được không?”
Diệp Trì lặp lại câu này không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, hắn không kiềm chế nổi nữa, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói gần như cầu xin:
“Em có đứng đây đến sáng, cô ấy cũng sẽ không tỉnh lại. Nếu em ngã bệnh, ai sẽ lo cho cô ấy?”
Cuộc đời tôi chỉ thực sự có ý nghĩa từ khi gặp Nhan Ngữ.
Tôi không có bạn bè, không có người yêu, cũng không có gia đình trọn vẹn.
Mẹ tôi tái hôn, trở thành vợ của người khác, làm mẹ của đứa trẻ khác, nhưng không còn là mẹ của tôi nữa.
Chỉ có Nhan Ngữ là ở bên tôi.
Cô ấy là người bạn duy nhất, là người thân duy nhất, là chỗ dựa duy nhất.
Giống như tôi, Nhan Ngữ cũng chỉ có tôi.
Tôi thì thào: “Diệp Trì, đứa bé không còn nữa.”
Hắn siết chặt tay tôi, giọng nói nghẹn lại: “Sau này chúng ta vẫn có thể có…”
Tôi cắt ngang lời hắn.
“Nhan Ngữ đã nói… cô ấy rất mong chờ đứa bé này.”
“Nếu không phải cô ấy, tôi căn bản sẽ không giữ lại đứa trẻ này.”
“Anh nói xem, điều này có phải chứng minh rằng Nhan Ngữ cũng muốn rời xa tôi không?”