Yêu Thầm Khóc Mãi Cũng Thành Yêu Thật

Chương 19: Có thể nào là…

Buổi chiều sau giờ tan học.

Lâm Giản Tri chưa bao giờ mong chờ được về nhà đến vậy, đến mức Mộ Nhân đứng phía sau hét to mời cô uống trà sữa mà cô cũng không phản ứng.

Cô chỉ muốn về sớm, sớm một chút, để được gặp Trúc Lạp Hành.

Dù là học kèm…

Nhưng vừa lao ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy một chiếc Audi A6 quen thuộc bên kia đường.

Trúc Lạp Hành bước ra từ một tiệm trà sữa, trên tay cầm hai ly.

Lâm Giản Tri vì chạy quá nhanh mà thở không ra hơi, vừa nhìn thấy cảnh đó, suýt nữa thì quên cả hô hấp.

Bên kia đường, Trúc Lạp Hành thoáng sững người, sau đó giơ cao ly trà sữa trong tay, lắc lắc về phía cô, rồi bình thản bước vào ghế lái.

Lâm Giản Tri đứng ngây ra, vừa không biết phải làm gì, vừa có chút mong chờ.

Là đến đón cô sao?

Cô nhìn thấy chiếc Audi A6 quay đầu, rồi dừng ngay trước cổng trường, ngay bên cạnh cô.

Bàn tay cô run nhẹ, cẩn thận bước tới.

Nhỡ đâu cô lại tự mình đa tình thì sao?!

Lúc này, cửa kính xe hạ xuống, Trúc Lạp Hành vẫy tay với cô: "Mua trà sữa cho em này."

Trái tim như có đóa hoa đang bung nở, ngọt ngào đến tận sâu trong lòng.

Lâm Giản Tri không nhận ra chính mình lúc này trông rạng rỡ đến mức nào, sự vui sướиɠ gần như viết hết lên mặt.

Trúc Lạp Hành nhìn cô, khóe môi mang theo ý cười, chờ cô ngồi vào ghế phụ, rồi chỉ vào hai ly trà sữa: "Caramel và matcha, em thích loại nào?"

Lâm Giản Tri: "Em..."

Em thích anh.

"Caramel." Cô nhỏ giọng đáp.

Trúc Lạp Hành đưa ly caramel cho cô, tay xoay vô lăng: "Hôm nay sao về sớm thế?"

Anh không tính sai thời gian.

Lâm Giản Tri nào dám nói rằng mình đã thu dọn cặp sách từ sớm, chuông tan học vừa vang lên đã phóng ra như bay.

Ai mà biết Trúc Lạp Hành lại đến đón cô tan học lần nữa chứ.

Tại sao vậy?

Lẽ nào… anh cũng có một chút, dù chỉ là một chút…

"Lâm Giản Tri! Aaaa!!!"

Một tiếng hét chói tai bỗng vang lên bên ngoài cửa xe, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Nhân đang đứng bên ngoài cửa kính, giơ nanh múa vuốt, biểu cảm khoa trương đến mức không thể khoa trương hơn.

Phía sau cô ấy, một đám đông học sinh cũng ùn ùn kéo đến, lớp trưởng Lang Thụ dẫn đầu, chạy nhanh như gió.

Lâm Giản Tri suýt nữa phun cả trà sữa ra ngoài!

"Nhanh, nhanh đi!"

Cô gần như cầu xin, vô thức kéo nhẹ góc áo Trúc Lạp Hành.

Trúc Lạp Hành liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bật cười, khởi động xe.

Trong khi đó, đám bạn học phía sau điên cuồng đuổi theo, vừa chạy vừa hét.

Giang Kinh Nghĩa: "Lâm Giản Tri! Cậu là đồ lừa đảo!"

Toàn Khai Tễ: "Cậu đúng là đang yêu đương với Trúc Lạp Hành mà aaa!"

Lang Thụ: "Dừng xe! Khốn thật! Để tôi chụp cái ảnh đã rồi đi tiếp!"

Mộ Nhân: "Bảo sao không uống trà sữa của tôi, hóa ra có bạn trai mua cho rồi!"

Lâm Giản Tri cứng đờ người, không dám phản ứng lại bất cứ câu nào, vội vàng bấm nút kéo cửa sổ xe lên.

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!

Trúc Lạp Hành nghe thấy rồi!

Cô mặt đỏ bừng, nhìn cảnh đường phố vùn vụt lùi lại qua cửa kính, tay cầm ly trà sữa đã không còn tâm trạng uống nữa.

Khóe mắt lén liếc nhìn người bên cạnh, Trúc Lạp Hành vẫn tập trung lái xe, khuôn mặt bình thản, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào, cứ như anh chưa từng nghe thấy những tiếng la hét kia.

Hai người đều im lặng, không ai nói gì.

Lâm Giản Tri cảm giác ngồi trên ghế xe mà như ngồi trên đống kim châm!