Không Phải Thiên Thần Nhỏ, Là Sói Con Mới Đúng

Chương 9

Yến Đường nhìn qua cửa sổ, thấy Grace đã đỏ hoe mắt sắp khóc. Tuy nhiên, sự chú ý của cô nhanh chóng tập trung vào tình huống của chính mình.

Grace không lên xe, cô đang ngồi một mình trên xe của một chàng trai xa lạ.

"Địa chỉ nhà cô ở đâu?" Tống Úc hỏi.

Cô đáp: "Tôi ở ký túc xá trường, số X đường Học Viện."

Có lẽ nhận thấy Yến Đường hơi căng thẳng, Tống Úc không mời cô ngồi lên ghế trước mà chỉ nghiêng người nói chuyện với cô.

"Tên cô là gì?" Cậu ta hỏi bâng quơ.

"Yến Đường."

Tống Úc lặp lại chính xác cách phát âm, chỉ là nhấn mạnh hơn một chút, điều này không dễ dàng đối với người nước ngoài.

"Cậu biết tiếng Trung sao?" Yến Đường hơi ngạc nhiên, hỏi bằng tiếng phổ thông.

Tống Úc lắc đầu: "Chỉ là lặp lại cách phát âm thôi. Bố tôi là người Trung Quốc, nên việc này không quá khó đối với tôi."

Hóa ra đúng là con lai.

Cậu ta lại hỏi: "Tên cô có nghĩa là gì?"

"Yến là chim én. Đường là một loài hoa, hoa hải đường."

"Chim nhỏ và hoa?" Cậu ta nghe Yến Đường giải thích xong thì ngạc nhiên một giây, rồi mỉm cười: "Dễ thương thật."

Yến Đường phát hiện Tống Úc cũng hay cười hơn cô nghĩ.

Khuôn mặt cậu ta thuộc kiểu đẹp trung tính, rất thu hút, nên khi cười lên trông rất ngọt ngào, dễ mến.

Chẳng trách cô gái tên Grace kia lại mê cậu ta, kiểu con trai này rất giỏi dùng vẻ ngoài để thu hút người khác.

Nhưng cũng phải thừa nhận… Cậu ta cũng khá là có sức hút riêng đó chứ.

Trung Quan Thôn cách trường không xa, xe nhanh chóng đến cổng trường. Yến Đường thở phào nhẹ nhõm, chủ động xin Wechat của cậu ta - chủ yếu là để chuyển tiền xe.

Khi xuống xe, Tống Úc đột nhiên gọi cô lại.

Cậu ta tốt bụng nhắc nhở: "Sau này nếu có người đàn ông lạ muốn đưa cô về nhà một mình, cô nên từ chối thì tốt hơn."

Yến Đường mỉm cười với cậu ta, giơ chiếc điện thoại vẫn cầm trên tay lên: "Trước khi lên xe tôi đã ghi nhớ biển số xe, trên điện thoại tôi cũng bấm sẵn cứu hộ 110, sau khi lên xe còn chia sẻ định vị cho bạn cùng phòng nữa."

"Vậy thì tôi nên thấy may mắn vì mình không phải người xấu." Tống Úc cũng cười: "Vậy tôi đi nhé. Chúc ngủ ngon."

Cậu ta lại dùng tiếng Trung để nói chúc ngủ ngon.

Cô hơi sững người, đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh về hướng ngược lại, rồi mới hoàn hồn.

Trời đã khá muộn, cổng trường vắng vẻ.

Ánh đèn trắng lạnh chiếu xuống một khoảng không trống trải.