Yến Đường vô tình liếc mắt, nhận ra đó là chàng trai đã mua chuối và sữa hôm trước. Cậu ta đang ngậm ống hút sữa, nhìn về phía này.
Cô bực bội quay đi.
Dương Nhất Châu cũng không vui, vẫn nói: "Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho em, sao em cứ nói chuyện như có gai thế?"
Chàng trai đứng ở góc xem kịch cuối cùng cũng uống hết sữa, cầm hộp sữa rỗng đi tới.
Chính xác hơn là đi đến thùng rác bên cạnh cô và Dương Nhất Châu.
Lúc này Yến Đường mới nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta.
Tóc nâu nhạt, mắt to, lông mi dài, sống mũi cao tự nhiên, làn da trắng hơn cả đa số phụ nữ, giống như búp bê phiên bản người thật.
Vẻ mặt còn khá non nớt, chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Cậu ta nhận thấy ánh mắt của cô, liền liếc nhìn cô.
Lông mi dài khẽ rũ xuống, che khuất ánh mắt, nhưng cái nhìn vẫn thẳng thắn và mãnh liệt.
Yến Đường có cảm giác bị nhìn chằm chằm, theo bản năng quay mặt đi chỗ khác.
Đường phố vắng lặng, ánh đèn ấm áp chiếu xuống.
Cơ thể cô như bị bao phủ bởi cái bóng kéo dài của cậu ta.
Cái bóng ấy vẫn đứng im, người đó cứ đứng bên cạnh cô như vậy, sự hiện diện rất mạnh mẽ, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Yến Đường không thích bị người khác xem như trò cười, không muốn tranh cãi nữa, đá vào viên sỏi dưới chân: "Dù sao sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, không cần anh đưa tôi về trường."
"Em làm gì mà nghiêm trọng thế."
Dương Nhất Châu thấy có người khác đứng đây, cũng không muốn nói nhiều, đưa tay định kéo Yến Đường đi. Nhưng anh ta vừa giơ tay lên đã bị người đột nhiên xuất hiện bên cạnh giữ chặt cánh tay.
Trông chỉ là nắm nhẹ, nhưng lực lại mạnh đến kinh ngạc.
Chàng trai nước ngoài đột nhiên xen vào chậm rãi lên tiếng, nhưng lại nói với Yến Đường...
"Bạn trai của cô thật kém cỏi."
Dương Nhất Châu tức giận bỏ đi, để lại Yến Đường đứng ngơ ngác.
Cô hoàn toàn hoang mang, không biết cậu ta muốn làm gì, thậm chí quên cả giải thích rằng đó không phải bạn trai của mình.
"Chúng ta đã gặp nhau vài lần ở siêu thị."
Lúc này chàng trai mới ném hộp sữa vào thùng rác có biểu tượng "Tái chế", tay đút túi quần, giọng nói thân thiện: "Mặc dù tôi không hiểu hai người đang nói gì, nhưng hình như cô không muốn đi cùng anh ta."
Yến Đường cảm nhận được thiện ý, thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cậu."
Đúng lúc này, một cô gái tóc màu nâu hạt dẻ bước ra từ câu lạc bộ võ thuật, trên áo có logo S Monster, chắc là nhân viên của câu lạc bộ này.
"Tống Úc!" Cô ta gọi tên, sau đó nói bằng tiếng Anh: "Sao cậu không đợi tôi bên trong? Xe chưa đến sao?"