Dụ Dỗ Chiếm Đoạt, Điên Phê Sủng Kiều Vào Lòng

Chương 19

Kiều Kiêu cuối cùng cũng phản ứng lại, nụ cười cợt nhả bỗng chốc cứng đờ: “Kỳ gia, anh đây là… định đi sao?”

Kỳ Kiêu Dã không trả lời ngay, chỉ nghiêng mặt liếc nhìn Lâm Kha. Hiểu ý, Lâm Kha rút điện thoại gọi cho quản lý Diêu: “Quản lý Diêu, gọi hết mấy cô gái trong phòng VIP lúc nãy quay lại, rồi chọn thêm vài người có giọng hát hay.”

Cúp máy, Kỳ Kiêu Dã cuối cùng cũng mở miệng: “Anh Kiều thích chơi thì cứ chơi đi, tôi còn có việc khác, không thể tiếp tục bồi tiếp.”

Tự dưng lại nổi cơn điên cái gì vậy?

Kiều Kiêu ngày càng không đoán được tính khí của Kỳ Kiêu Dã, cau mày đứng dậy theo hắn: “Chơi bời không quan trọng! Tôi còn cả đống kế hoạch cần bàn bạc với anh, anh nói đi là đi, thế thì còn nói chuyện làm ăn thế nào?”

Kỳ Kiêu Dã dừng bước, mắt cụp xuống: “Tôi sẽ giúp anh giải quyết Thanh Mộc Bang, lấy được mảnh đất ở Đông Giao, lợi nhuận cũng chỉ lấy ba phần. Nhưng anh phải giúp tôi tra một công thức nước hoa có tên Nại Lạc Hương."

Không biết loại nước hoa này có gì đặc biệt, vậy mà khiến Kỳ Kiêu Dã đích thân ra mặt, còn vì nó mà từ bỏ hai phần lợi nhuận của Đông Giao?

Kiều Kiêu cũng tò mò, lập tức gật đầu: “Chỉ là một công thức nước hoa thôi mà, không vấn đề gì! Anh gửi tư liệu cho tôi, tôi sẽ lập tức cho người điều tra. Nhưng mà, chúng ta vẫn nên bàn tiếp… kế hoạch của tôi trước chứ?”

“Không cần anh lo chuyện này.”

Kỳ Kiêu Dã thẳng thừng bỏ lại một câu rồi sải bước đi ra ngoài, lướt qua những cô gái đang lục tục quay lại phòng bao, ánh mắt sắc bén hướng về phía trước.

Cuối hành lang, Lê Thê Thê ôm chặt xấp tiền mặt đứng trong thang máy. Khi Kỳ Kiêu Dã nhìn sang, cánh cửa thang máy vừa vặn khép lại, không còn thấy bóng dáng cô.

Hắn tiếp tục bước đi, khí thế lạnh lùng bá đạo khiến những cô gái xung quanh không khỏi ngoái đầu nhìn theo. Đến khi hoàn hồn, họ mới cười duyên cúi người, uốn éo lách vào phòng bao, nhào đến bên Kiều Kiêu.

“Anh Kiêu, chúng ta tiếp tục đi ~”

Kiều Kiêu còn định nói gì đó, nhưng bóng dáng Kỳ Kiêu Dã đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ chưa đầy mấy chục giây, hắn lại bị bao vây giữa một rừng mỹ nhân.

Nhìn từng gương mặt trang điểm tỉ mỉ, vóc dáng quyến rũ trước mắt, Kiều Kiêu đột nhiên cảm thấy phiền lòng, chẳng còn hứng thú vui chơi. Hắn bực bội gầm lên: “Mẹ nó, vẫn hống hách như vậy! Không có tôi, anh ta làm được gì chắc? Rót rượu! Rót rượu! Tôi muốn uống!!”

Ngừng một chút, hắn đảo mắt quét qua đám người xung quanh. “Ai biết hát?”

Một cô gái e dè lên tiếng: “Anh Kiêu, tôi biết hát… Anh muốn nghe thể loại gì?”

Nhìn vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng của cô ta, tâm trạng Kiều Kiêu thoải mái hơn hẳn. Hắn không nghĩ ngợi gì, nhướng mày cười gian.

“Gợϊ ȶìиᏂ.”

Cô gái: “……”