Dụ Dỗ Chiếm Đoạt, Điên Phê Sủng Kiều Vào Lòng

Chương 16

Lê Thê Thê lách qua Mã Lục, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Kiều Kiêu, cẩn thận ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, tư thế đoan chính, ngoan ngoãn đến lạ.

Cô ngước mắt nhìn theo bóng dáng Mã Lục, toàn thân bê bết máu, lảo đảo bò ra khỏi phòng bao. Nhưng dù cố gắng thế nào, ánh mắt cô vẫn không kiềm chế được mà lén lút quan sát người đàn ông dưới ánh đèn rượu vang đỏ nhàn nhạt, kẻ mang khí chất lười biếng nhưng lại nguy hiểm tột cùng.

Lê Thê Thê không biết Kỳ Kiêu Dã có nhận ra cô hay không, nhưng cô chắc chắn một điều hắn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà tha cho cô.

Nếu hắn đã nhận ra mà vẫn chưa ra tay, vậy thì chỉ có một lý do duy nhất—

Kiều Kiêu đang có mặt ở đây.

Rõ ràng, người mà Kỳ Kiêu Dã gϊếŧ đêm đó nhất định có liên quan đến Kiều Kiêu, hơn nữa, hắn không muốn để Kiều Kiêu biết chuyện này.

Hàng mi Lê Thê Thê khẽ run, cô thu lại ánh nhìn, cố gắng che giấu suy nghĩ, sau đó cẩn thận quay sang quan sát sắc mặt của Kiều Kiêu.

Thiếu chủ của Hắc Thủy Bang, bùa hộ mệnh của cô.

“Anh Kiêu, anh muốn nghe bài gì?”

Lê Thê Thê nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, vươn tay cầm lấy micro trên bàn, mở màn hình điện tử trong tay, thoải mái giới thiệu với Kiều Kiêu:

“Dân ca, nhạc pop, nhạc cổ điển, nhạc nước ngoài… tôi đều có thể hát.”

“Không ngờ đấy~” Kiều Kiêu hơi nghiêng người đến gần cô hơn một chút, cười nhạt. “Đồ xấu xí mà cũng đa tài phết nhỉ?”

Từ nhỏ, Lê Thê Thê đã theo Hứa Nam Thiên lăn lộn khắp các hội quán lớn nhỏ, nghe nhiều thành quen, lâu dần trở thành một thư viện âm nhạc di động. Những lúc không bán được rượu, cô thường xuống sảnh tầng một để hát nhép mua vui cho khách.

Không dám nhận gì khác, nhưng về khoản ca hát, cô đúng là có sở trường.

“Anh Kiêu quá khen rồi.”

Lê Thê Thê giả vờ khiêm tốn, mỉm cười với Kiều Kiêu. Thế nhưng, lớp trang điểm lem nhem trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khiến nó trở nên loang lổ, sắc màu lộn xộn, nhìn mà chói mắt. Kiều Kiêu vừa mới nghiêng người đến gần, lập tức bị dọa cho giật mình, nhanh chóng rụt lại.

Hắn đưa tay xoa cánh tay nổi đầy da gà, nhăn mặt kêu lên:

“Mẹ nó, tôi là người cuồng nhan sắc đấy! Đừng có lấy cái "mặt quỷ" này cười với tôi nữa, say rượu cũng bị cô dọa tỉnh luôn rồi…”

Lê Thê Thê vội vàng thu lại nụ cười, cúi đầu, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi, anh Kiêu.”

May mà tâm trạng Kiều Kiêu hôm nay không tệ, hắn cũng lười chấp nhặt với cô. Hắn khẽ nâng cằm, ra hiệu cho cô nhìn về phía chiếc ghế nâng tròn ở trước mặt.