Mỗi lần tiếp xúc với tin tức tố của Phó Văn Vũ, cô không hiểu sao lại cảm thấy bài xích đến lạ lùng, chưa bao giờ có phản ứng sinh lý nào cả.
Hương thuốc súng gay mũi xộc thẳng vào khoang mũi.
May mà cô và hắn cùng cấp độ, nên luồng tin tức tố này không thể ảnh hưởng đến cô.
Nhưng Phó Văn Thanh thì chỉ là lính gác cấp B, có lẽ đang bị áp chế đến khó chịu lắm rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng hai anh em nhà họ Phó đang đấu đá nhau, khóe môi Giang Chanh khẽ nhếch lên một nụ cười chế giễu...
Cắn nhau đi, càng dữ dội càng tốt.
Phó Văn Thanh nhìn thấy khóe môi Giang Chanh khẽ nhếch lên, không khỏi nhướn mày.
Cô gái này dường như có thế giới riêng của mình, từ lúc phát hiện vị hôn phu phản bội, đến khi bị hắn kéo vào cuộc, cô luôn giữ một trạng thái dửng dưng.
Giờ đây, trong tình huống này, cô ấy lại còn có thể bật cười.
Đáy mắt Phó Văn Thanh lướt qua một tia tinh quái, cánh tay đang hờ hững đặt trên eo cô đột nhiên siết chặt, khiến cô không kịp đề phòng ngã vào lòng hắn.
“Vui chứ? Hắn đang vì chị dâu mà ghen kìa!”
Hàng mi dài của Giang Chanh cụp xuống, che đi tia chế nhạo trong mắt.
“Hắn không phải vì tôi mà ghen, mà là vì cậu làm hắn mất mặt.”
“Là phụ nữ, thật ra không cần phải quá tỉnh táo.”
Phó Văn Thanh buông vòng tay khỏi eo cô, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc:
“Nếu cô tỏ ra giận dỗi một chút, có khi hắn còn vui lắm đấy… Biết đâu, sau khi kết hôn, hai người sẽ sống hòa hợp, ân ái như chim liền cánh cũng nên?”
Giang Chanh liếc hắn một cái, cạn lời. Nhưng trong lòng cô lại thấy kinh ngạc... Cô quá hiểu sức mạnh của tin tức tố mà Phó Văn Vũ vừa giải phóng.
Trong sảnh tiệc, những lính gác cấp thấp hơn đã bị kích phát linh thể, một số dẫn đạo cũng đã xuất hiện dấu hiệu phản ứng sinh lý. Vậy mà Phó Văn Thanh lại có thể thản nhiên như không, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Đây không phải là khả năng chịu đựng mà một lính gác cấp B có thể có được.
Ở phía đối diện, sắc mặt Phó Văn Vũ đã đen như đáy nồi. Hai người này lại dám phớt lờ hắn, còn nhìn nhau đầy tình tứ ngay trước mặt hắn!
“Buông ra.” Hắn nghiến răng, bước lên bóp chặt cổ tay Phó Văn Thanh, định dùng sức mạnh để ép hắn buông Giang Chanh ra.
Nhưng Phó Văn Thanh lại thản nhiên thả tay, nhẹ nhàng nói: “Anh làm gì căng thế, anh trai? Hay là… vừa nãy tiểu thư Nguyễn chưa thỏa mãn được anh?”
Hắn khẽ nghiêng đầu, nụ cười lười biếng mang theo chút ác ý:
“Không thỏa mãn cũng dễ nổi nóng lắm mà… Nhưng anh cũng nên thông cảm cho chị dâu một chút chứ? Nếu không có tôi, chị ấy chắc đã khóc lóc khổ sở rồi đấy…”
Phó Văn Vũ nghe vậy, vô thức liếc nhìn Giang Chanh.
Thấy cô mặt không cảm xúc, trong lòng hắn bỗng chột dạ.
“Mày nói bậy bạ gì đó!”
Hắn vội cắt ngang, nghiêm mặt nói: “Chuyện này không liên quan đến mày, đi đi! Tao sẽ tự mình giải thích rõ ràng với Chanh Chanh…”
Giang Chanh nghe thấy tiếng “Chanh Chanh” kia mà buồn nôn không chịu nổi, bỗng nhiên không còn muốn đứng ngoài cuộc nữa.
“Tôi không cần bất cứ lời giải thích nào, Phó tiên sinh.”
Giọng nói của cô bình tĩnh, lạnh nhạt, không mang theo chút dao động cảm xúc.
“Sự thật đã bày ra trước mắt, tôi sẽ báo lại với học viện. Quan hệ ràng buộc giữa lính gác và dẫn đạo cần đến sự đồng thuận của cả hai bên.”
Cô dừng một chút, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai.
“Vừa nãy tôi cũng đã nghe thấy suy nghĩ của anh. Tiểu thư Nguyễn quả thực phù hợp với anh hơn tôi.”
Lại nữa!
Lại là cái giọng điệu này! Lại là cái biểu cảm đó!
Phó Văn Vũ nghiến răng, l*иg ngực phập phồng vì tức giận.
Từ trước đến nay, vị hôn thê của hắn luôn tỏ ra xa cách, hờ hững, dường như có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nếu không phải cô đối với hắn lạnh nhạt như vậy, hắn làm sao lại đi tìm người khác?!
Nghĩ vậy, sự chột dạ vừa rồi nhanh chóng tan biến, hắn siết chặt tay, trầm giọng nói:
“Chanh Chanh, đừng nói những lời giận dỗi như thế. Chỉ có em mới có thể trở thành vợ của anh. Anh với cô ta chỉ là… chỉ là một trò chơi…”
Nhưng chữ “chơi” còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, một giọng nói run rẩy, yếu ớt từ phía sau chợt vang lên:
“Anh Vũ… Em khó chịu quá… Anh Vũ… cứu em…” Cả sảnh tiệc bỗng chốc im bặt.
Giang Chanh: “…” Nhìn xem, kịch hay còn chưa đến hồi kết đâu.