Dẫn Đường Cấp S Như Ta, Đổi Một Người Đàn Ông Có Làm Sao?

Chương 5

Chủ nhân bữa tiệc hôm nay là một quý tộc cũ cực kỳ coi trọng lễ nghi. Vậy mà người này lại ăn mặc thế này, vẫn đi lại tự do không ai ngăn cản?

“Có thể mời em nhảy một điệu không?”

Phó Văn Thanh cúi người, giơ tay phải lên, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười tinh quái:

“Chị dâu.”

Bên ngoài vang lên tiếng quần áo cọ xát gấp gáp.

Giang Chanh nghe thấy tiếng “chị dâu” kia mà giật cả mí mắt, gương mặt cứng đờ, không tình nguyện rụt tay lại, tắt luôn chức năng quay video trên thiết bị đầu cuối.

“Anh là ai?”

“Tôi là Phó Văn Thanh, lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh.”

Phó Văn Thanh?

Chẳng phải là đứa con bất trị thứ hai của Phó gia sao?

Giang Chanh nhìn gương mặt có phần khác biệt với khí chất của Phó Văn Vũ, một cách kỳ lạ, cô lại không thấy chán ghét chút nào.

Có lẽ do bộ đồ trên người anh và vết sẹo trên xương mày đã làm mất đi vẻ trơn tru đặc trưng của Phó gia?

Nghe nói hai anh em nhà này không ưa gì nhau, bây giờ anh lại chủ động tiếp cận cô, không biết đang định giở trò gì đây…

“Xin lỗi, tôi hơi mệt…”

Bất kể Phó Văn Thanh muốn làm gì, cô đều không muốn bị lôi vào đống lộn xộn của Phó gia.

Nhưng cô còn chưa nói hết câu, anh đã vươn tay đặt lên cổ tay cô, chạm vào thiết bị đầu cuối.

“Quay lại những thứ này chẳng có tác dụng đâu, chị dâu…”

Giọng anh mang theo ý cười biếng nhác.

“Thay vì làm mấy việc vô ích này, không bằng để tôi giúp chị dâu thư giãn một chút đi.”

Vừa nói, ann ấy vừa kéo cô về phía sàn nhảy.

“Lễ đáp lễ, tôi nghĩ anh trai tôi cũng chẳng bận tâm đâu.”

Giang Chanh: “…”

Mấy người nhà họ Phó đều bị bệnh à?

Bọn họ có biết hành động của mình sẽ trở thành trò cười cho bao nhiêu người không?

Cô giật tay một cái, không muốn trở thành tâm điểm của những câu chuyện bát quái.

Dù động tác không quá mạnh nhưng cũng dùng lực đáng kể, nhưng bàn tay hắn cách một lớp thiết bị đầu cuối lại như dính chặt vào cổ tay cô, nhìn thì có vẻ lỏng lẻo, nhưng cô lại không tài nào giật ra được.

“Đừng vội, chỉ là một điệu nhảy thôi…”

Phó Văn Thanh quay đầu lại, nháy mắt tinh quái.

“Sẽ có người sốt ruột thay chị dâu mà.”

“Gọi tôi là Giang Chanh.”

Tiếng “chị dâu” lặp đi lặp lại kia khiến cô cảm thấy xấu hổ một cách kỳ lạ.

Không muốn làm quá để thu hút sự chú ý, khi nhận ra không thể thoát khỏi anh, cô đành thôi giãy giụa.

Cả hai bước vào trung tâm sàn nhảy.

Trên đường đi, các vị khách trong sảnh tiệc kinh ngạc đến rơi cằm, rồi vội vàng kéo lấy người bên cạnh để thì thầm bàn tán.

Giang Chanh theo nhịp bước của Phó Văn Thanh, không lâu sau, cô nhìn thấy Phó Văn Vũ bước ra từ góc khuất.