Khăng Khít Không Rời

Chương 8: Moi ra trả cho ta

Xem ra đó là vật vô cùng quý giá.

Thế nhưng thiếu niên kia khi nói chuyện lại mắt cong mày cười, vẻ mặt vô hại, khiến Vệ Hạ Yên ôm tâm lý may mắn có lẽ y cũng không để bụng?

Nghĩ vậy, nàng lập tức đứng dậy, cúi người trước mặt thiếu niên:

“Thật xin lỗi, ta tưởng bát trà đó là của mình…”

“Không sao đâu, chắc cô nương đã khát lắm rồi.”

Vệ Hạ Yên kinh ngạc, Thiếu niên mang vẻ ngoài yêu nghiệt này… lại còn nói đỡ cho nàng?

Trong lòng nàng thả lỏng đôi chút, dù gì cũng đã lỡ uống đồ của người ta, nàng vẫn nên hoàn trả cho đàng hoàng. Vệ Hạ Yên lại hành lễ, hỏi: “Công tử, xin hỏi ta nên bồi thường cho công tử thế nào mới phải?”

Nàng thầm nghĩ, hiện giờ không có nơi nào để đi, nếu phải làm thuê trả nợ hay đi tìm một đóa hoa khác để thay thế cũng đều được cả.

Thiếu niên ngước mắt nhìn nàng một lúc như đang cân nhắc điều gì.

Y đang quan sát nàng, tất nhiên Vệ Hạ Yên cũng đang đánh giá thiếu niên ấy.

Chẳng bao lâu sau, nàng thấy y móc ra một con dao găm bạc từ trong người ra, lưỡi dao dài nhỏ loé sáng, nhẹ nhàng lắc lư trước mắt nàng.

Ngay sau đó, thiếu niên đưa dao ra với vẻ mặt chân thành: “Hay là cô tự tay moi nó ra trả ta nhé?”

“…Cái gì?” Vệ Hạ Yên suýt nghẹn, “Moi… moi ra?!”

Nàng lùi hẳn về sau hai bước, thiếu chút nữa bị doạ đến mức ngất đi.

Nàng bỗng thở dốc, hai tay run run vô thức túm lấy vạt áo.

Tên thiếu niên xinh đẹp vừa nói ra một lời kinh hãi thế kia mà vẫn còn có thể cười ngọt ngào đến thế, Vệ Hạ Yên quả thực không dám tin vào tai mình.

Tất nhiên là nàng không thể đưa tay ra nhận lấy con dao đó.

Người này rõ ràng muốn lấy mạng nàng!

Thiếu niên thấy biểu cảm của nàng như vậy thì hơi nhíu mày, nghiêng đầu, tò mò hỏi:

“Cô không dám à? Sợ đau sao?”

Sợ chết.

Nhưng cũng sợ đau.

Vệ Hạ Yên âm thầm đáp trong lòng, rồi cứng ngắc gật đầu một cái.

Thiếu niên bật cười, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng xoay xoay con dao găm trong tay, vòng qua bàn đi về phía nàng, bày ra vẻ mặt vô cùng thông cảm: “Cũng phải thôi, tự mình ra tay đúng là có hơi khó nhỉ?”

Ngữ điệu của y như đang hỏi dò khiến ánh mắt Vệ Hạ Yên dần kinh hãi.

Thiếu niên lại nói tiếp: “Chi bằng để ta giúp cô một tay, đích thân moi ra vậy.”

Vệ Hạ Yên: “…”

Lão bản đứng bên cạnh đã thấy thiếu niên kia không bình thường từ sớm. Ban đầu chỉ vì y quá đẹp nên lỡ nhìn thêm vài lần, giờ thấy tình hình chẳng ổn, lão liền chuồn ra xa, tránh càng xa càng tốt, không rảnh mà xen vào ân oán giữa bọn họ.

Thiếu niên vừa nói vừa rút dao găm ra, mỉm cười nhìn Vệ Hạ Yên. Mỗi khi y cười, sắc đỏ ở đuôi mắt cũng nhẹ nhàng lay động theo, trông chẳng khác gì đoá hoa nở rộ trên nền tuyết trắng, có điều đóa hoa rực rỡ ấy lại là loại hoa ăn thịt người.

“Chúng ta… chúng ta có thể thương lượng mà!”

Vệ Hạ Yên vừa hoảng sợ xua tay, vừa không ngừng lùi lại.

Nhưng còn chưa kịp trốn được bao xa, một lưỡi đao dài đã áp sát vào cổ nàng. Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng quát lớn của một binh lính:

“Đồ đáng chết, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Trung Biện Vương đã ra lệnh đi Tây Bắc hoặc là chết! Đã không muốn đi Tây Bắc thì ngoan ngoãn chết đi cho ta!”

Vệ Hạ Yên hít một hơi lạnh, nàng đã bị đám binh lính vây quanh trong nháy mắt.

Tối qua nàng còn tưởng mình đã thoát được, hoá ra bọn họ vẫn không có ý định tha con cá lọt lưới là nàng.