Ba người còn lại đã quá quen với những chuyển biến quỷ dị của Mộc Ngâm Phong, chẳng ai tỏ vẻ kinh ngạc hay đặt câu hỏi.
Tuy nhiên, Lâm Thu Địch lại không hoàn toàn đồng ý với đề nghị của nàng. “Tinh lọc oán khí? Giờ oán khí đã ngưng tụ thành hình, mà đây chỉ là một mảnh tàn phiến. Chắc chắn ở nơi khác cũng sẽ có những mảnh rơi rụng. Há chẳng phải gom lại một chỗ để tinh lọc sẽ thuận tiện hơn sao?”
“Ngàn vạn lần không được!” Mộc Ngâm Phong nhớ lại tình tiết trong cốt truyện, nghiêm giọng nói, “Nếu oán khí đã ngưng kết, rất có thể đó là nơi tà ám phát ra. Một khi những oán khí này kết hợp với bản thể của tà ám, tình thế sẽ trở nên khó đối phó hơn gấp bội.”
“Ngâm Phong nói rất đúng.” Thường Túy tiến lên, ánh mắt rơi vào người A Bích. “A Bích sư muội, chuyện này giao cho muội.”
A Bích có linh căn thuộc hệ Mộc, lại nghiêng về Ất Mộc, vốn mang âm khí. Hiệu quả tinh lọc tuy không sánh được với linh căn thuần dương hiếm có, nhưng trong hoàn cảnh này, linh căn hệ Mộc vẫn là lựa chọn khả dĩ nhất.
A Bích hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần, nhận lấy mảnh tàn phiến oán khí từ tay Lâm Thu Địch. Một luồng ánh sáng xanh lục nhạt từ lòng bàn tay nàng dần tỏa ra, nhẹ nhàng thẩm thấu vào tàn phiến. Mảnh oán khí trong tay nàng từ từ nhạt đi, rồi tan rã từng chút một.
Nhưng đúng vào lúc này, trời đất bỗng chốc biến sắc. Ánh sáng mặt trời dường như bị che khuất, bóng tối như một tấm lưới vô hình giăng kín khắp không gian, nuốt trọn ánh sáng của nhật nguyệt.
“Ai đó?” Lâm Thu Địch lập tức rút kiếm, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng lên không trung, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mau ra đây!”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười lớn quái dị vang vọng khắp bốn phương tám hướng, bao phủ lấy bọn họ. Đột nhiên, trước mắt họ xuất hiện vô số con bướm. Những đôi cánh mỏng manh vỗ rào rạt, từng làn phấn mỏng li ti từ cánh bướm rơi xuống, tạo thành một không khí mờ mịt như chốn địa ngục.
Không hẹn mà cùng, cả bốn người đều cảm thấy một nỗi sợ hãi không rõ nguồn cơn bao trùm tâm trí.
“Rốt cuộc… đây là thứ gì?” A Bích, vẫn đang tinh lọc oán khí, không dám mở mắt nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng sự bất thường xung quanh. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Không biết.” Lâm Thu Địch cảnh giác quan sát bốn phía. Dù mọi thứ trông có vẻ bình thường, tiếng vỗ cánh của bầy bướm không ngừng vang bên tai, ong ong đến mức khiến đầu nàng đau nhức.
Đây là…
Ảo cảnh!
Nhưng không giống với những gì cốt truyện đã gợi ý, ảo cảnh lần này lại xảy ra sớm hơn dự kiến!
Mộc Ngâm Phong chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo lướt qua sau lưng. Đột nhiên, một bàn tay băng giá từ phía sau thò ra, chặt chẽ nắm lấy bờ vai nàng.
“Ngâm Phong!”
“Mộc sư muội!”
Tiếng hô kinh hãi của Thường Túy và Lâm Thu Địch đồng thời vang lên. Mộc Ngâm Phong chỉ kịp cảm nhận khung cảnh xung quanh đang xoay vần điên đảo, tựa như cả thế giới bị cuốn vào một cơn lốc xoáy hư ảo. Nàng hoảng hốt đến mức cả người mềm nhũn, không cách nào vận sức chống lại.
“Bàn tay này, âm khí nặng nề như vậy, rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?”
Một tràng cười ngạo nghễ vang lên, tựa như âm thanh vọng từ địa ngục, lan ra khắp không gian.
“Ha ha ha! Nguyên Âm chi nữ! Ta cuối cùng cũng tìm được rồi! Trời không phụ ta, trời không phụ ta!”
Tiếng cười lớn đến mức như muốn xé toạc màn tai nàng, làm cả người Mộc Ngâm Phong chấn động. Khi nàng định thần lại, mới nhận ra mình đã bị móng vuốt kia thả xuống. Nàng đang ở trong một huyệt động đen tối, đầy vẻ ma mị.
Miệng động bao quanh bởi cây cỏ sum suê, thoạt nhìn như một nơi tràn ngập sức sống. Nhưng xen lẫn trong hương cỏ hoa dìu dịu, một mùi hôi thối nồng nặc và mùi máu tanh lạnh lẽo lại tràn vào mũi, làm nàng buốt cả tâm can.
“Ngươi định gϊếŧ ta?” Mộc Ngâm Phong tuy lần đầu đối mặt với một cảnh tượng như vậy, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Nàng khẽ niệm quyết, từ Tu Di Giới triệu hồi ra cốt tỳ bà.
“Gϊếŧ ngươi?” Một giọng nói the thé vang lên, đầy vẻ thích thú. “Không đâu, Nguyên Âm chi nữ! Ta muốn hấp thu từng chút một lực lượng của ngươi, để ngươi và ta hợp nhất thành một. Ha ha ha ha ha!”
Kẻ trước mặt nàng là Điệp Linh. Nàng ta dường như đã xem Mộc Ngâm Phong như chiến lợi phẩm nằm gọn trong tay mình.
Một lớp vải đen che kín mặt Điệp Linh, chỉ chừa hai lỗ nhỏ để lộ đôi mắt sáng rực, đầy tà khí. Dù không thấy rõ dung mạo, Mộc Ngâm Phong vẫn nhận ra, từ làn da tái nhợt lộ ra trên cánh tay thon dài kia, rằng Điệp Linh sinh thời ắt hẳn là một nữ tử mỹ lệ. Nhưng nét mỹ lệ ấy lại đi kèm với sự điên cuồng và nguy hiểm.
“Ngươi không sợ ta sao?” Điệp Linh ngắm nhìn Mộc Ngâm Phong đầy vẻ tò mò, dường như nàng ta không ngờ đối phương lại giữ được bình tĩnh như vậy.
Mộc Ngâm Phong không hề tỏ ra lo lắng. Tay nàng đặt nhẹ lên dây tỳ bà, sẵn sàng dao động. Một khi nàng khảy dây, âm thanh phát ra sẽ đủ để đẩy lùi Điệp Linh. Khoảng cách xa ra càng lớn, lợi thế của nàng sẽ càng tăng.
Cốt tỳ bà trong tay nàng tuy không có Trường Âm Châu gia cố, nhưng điều đó không khiến nàng nao núng. Trường Âm Châu chỉ là trợ lực, không có nó, nàng vẫn có thể phát huy được uy lực của mình.
Điệp Linh thoáng chút bất ngờ, ánh mắt lóe lên vẻ hoài nghi.
Nhưng chưa để nàng ta kịp phản ứng, một dải lụa trắng từ trên không trung bất ngờ rơi xuống, siết chặt lấy cổ Điệp Linh, kéo nàng ta lên không trung.
Cùng lúc đó, từng phiến sương trắng từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống, bao phủ lấy toàn bộ huyệt động. Một cảnh tượng hùng vĩ mở ra: băng tuyết trong trẻo, thanh khiết như ngọc. Cả không gian tràn ngập vẻ tịch mịch mà uy nghiêm, tựa như thần linh vừa giáng thế.