"Anh cùng em ngủ đi", Vân Thư đột nhiên cởϊ qυầи áo, nhưng khi cởi được một nửa, dường như cảm thấy không ổn, liền cúi xuống cởϊ qυầи áo cho Lương Tư Kham.
Hôm nay chú và dì không có nhà, Lương Tư Mẫn ngủ lại chỗ bạn, trong nhà thật ra không có ai, nên anh mới có thể đến tìm cô, muốn ở bên cô một lát. Nhưng không biết lúc nào họ sẽ về.
Vân Thư thực ra biết, họ có về nhiều nhất cũng chỉ hỏi một câu Vân Thư và Lương Tư Kham có ở nhà không, họ chưa bao giờ tự ý vào phòng các con, khả năng bị phát hiện rất thấp. Nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra?
Vân Thư quá cẩn thận, Lương Tư Kham lại là kiểu người chỉ cần có 1% khả năng, anh sẽ dám đánh cược mình là 1% người may mắn đó. Vân Thư thì hoàn toàn ngược lại, chỉ cần có 1% rủi ro, cô sẽ không ngừng ám chỉ mình là người xui xẻo 1% đó. Về bản chất họ không phải là cùng một kiểu người, lại có mối ràng buộc sâu sắc như vậy, dù xét từ khía cạnh nào cũng đều rất không xứng đôi, không nên ở bên nhau. Nhưng cố tình họ lại đi đến bước này. Có lẽ tình yêu chính là không lý trí.
Vân Thư không thể lập tức thay đổi bản thân, trở thành một người mạnh mẽ và dứt khoát. Tính cách của cô đã được hình thành qua hai mươi năm cuộc đời. Hiện tại dù cô cắn răng không ngừng tự nhủ, điều duy nhất cô dám làm cũng chỉ là đánh cược mình không phải là người xui xẻo 1%, và lén lút làm chút chuyện không dám để người khác phát hiện. Lương Tư Kham từ phòng mình qua, phòng ngủ của hai người thậm chí còn ở khác tầng, Vân Thư ở tầng 3, Lương Tư Kham ở tầng 4.
Thực ra ban đầu hai người ở phòng sát vách nhau, chỉ là sau này lớn lên, luôn muốn tránh hiềm nghi, không phải anh em ruột thịt, càng phải chú ý giữ đúng mực.
Khi đó ai có thể nghĩ đến, hai người có một ngày sẽ lén lút ở cùng nhau làm loại chuyện này.
Anh thậm chí còn chưa thay quần áo, chỉ mặc một chiếc quần dài ở nhà, trên người vẫn là áo sơ mi, nút áo cũng không dễ cởi. Đến khi anh phản ứng lại thì Vân Thư cũng chỉ vừa cởi xong hết cúc áo sơ mi của anh. Lương Tư Kham nhíu mày một lát, chợt lấy lại vẻ mặt bình thản, cứ nhìn cô như vậy, dường như muốn xem ý định của cô có thể đi đến đâu.
Cởi được một lúc, động tác của Vân Thư liền chậm lại, dường như có chút khó xử, cô thất vọng ngồi xuống, bàn tay vẫn còn đặt trên ngực anh.
"Có lẽ anh cũng không thích em đến vậy đâu, chỉ là cảm thấy chuyện này có tính thử thách thôi. Cuộc đời anh quá thuận buồm xuôi gió, không có chuyện gì nên lúc nào cũng muốn tìm chút khổ sở để nếm trải," Vân Thư nói.
Lương Tư Kham bật cười vì tức giận: "Em vòng vo mắng anh hèn hạ à?"
Cô thật biết cách hiểu người khác.
"Anh cứ phải hiểu em như vậy thì em cũng chịu thôi," cô cúi đầu.
"Được, em giận dỗi cũng có bài bản đấy, ai dạy em?" Lương Tư Kham suy nghĩ một lát, "Anh đã từng dạy em như thế này sao?"
Vân Thư liếc anh một cái rồi gật đầu: "Vâng, anh dạy em. Anh nói khi bị hiểu lầm, không cần vội vàng tranh cãi, một khi nghi ngờ đã nảy sinh trong lòng đối phương thì tội danh đó đã được chứng thực rồi. Chi bằng cứ kệ họ nói, xem ai tức chết trước." Lương Tư Kham gật đầu: "Hóa ra là anh tự làm tự chịu."
Hôm nay anh nói vài câu tự làm tự chịu, giống như cô là quả báo của anh, là kiếp nạn của anh.
Nhưng anh chẳng phải cũng là ngọn núi mà cô không thể vượt qua sao?
"Anh dạy em rất nhiều, anh hai. Sau khi ba mẹ mất, em tưởng mình không còn người thân, là anh cầm tay chỉ em cách học tập, cách đối xử với mọi người. Hầu hết những lần đầu tiên của em đều có anh trông chừng, những phẩm chất tốt đẹp mà em có được khi lớn lên cũng hầu hết đều liên quan đến anh. Anh bắt em đứng ở phía đối diện anh, em không làm được. Nếu anh muốn, em cái gì cũng có thể cho anh, chẳng qua chỉ là tình yêu thôi mà, giả vờ em cũng giả vờ được...."
Sắc mặt Lương Tư Kham đột ngột thay đổi, vẻ mặt giận dữ tím tái, anh trừng mắt nhìn cô, tay vô thức bóp chặt cổ cô: "Em nói cái gì?"
Vân Thư ôm lấy tay anh, nước mắt lưng tròng: "Ngay từ đầu em đã nghĩ như vậy, nhưng em không có. Em muốn ở bên anh thật tốt, nên em sẽ sợ hãi, em sẽ suy nghĩ rất nhiều, em sẽ lo lắng cho tương lai của chúng ta, bởi vì em muốn cùng anh bình đẳng sánh vai đứng chung một chỗ nói chuyện yêu đương, anh... anh hiểu không?"
Lương Tư Kham im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ cười lạnh một tiếng.
Anh sẽ không xem lời cô nói là thật.
"Anh không rõ. Anh ở nước ngoài hai năm, em chủ động gọi điện thoại hoặc video cho anh được mấy lần? Em chủ động chia sẻ với anh tình hình của em được mấy lần? Em bệnh nằm viện, vẫn là anh đột ngột về nước mới phát hiện. Chung cư bị trộm, em nửa đêm không dám về nhà, tạm thời ở khách sạn, vẫn là quản lý chung cư liên lạc với anh anh mới biết... Vân Thư, quá nhiều chi tiết, anh không muốn kể lể hết ra. Em khiến anh cảm thấy em chưa từng yêu anh, em và anh không có chút dáng vẻ nào của một cặp đôi yêu nhau. Anh cảm thấy khi anh còn là anh trai em thì ngược lại em còn quấn quýt anh hơn. Khi anh là bạn trai em, em lại chẳng cần anh một chút nào. Anh tự lừa dối mình rằng em chỉ là tạm thời không thể thích ứng, em chỉ cần thời gian, nhưng hai năm anh chờ đợi, đổi lại chỉ là một chữ "tính" của em."
Lương Tư Kham bình tĩnh nhìn cô, anh kìm nén cảm xúc đang trào dâng, trong một khoảng thời gian rất ngắn đã lấy lại bình tĩnh: "Không sao cả, anh đau lòng là đáng. Đừng tưởng rằng như vậy anh sẽ buông tha em. Em dù có giả vờ thì cũng phải giả vờ cho trót với anh. Anh chỉ muốn nói với em một câu, anh không phải là thằng ngốc, anh cũng không phải là không có tim. Dù đến lúc này, anh lại nói năng không lựa lời, cũng sẽ không nói, vậy thì chúng ta thôi đi, tính thì tính."
Bởi vì sâu trong nội tâm anh thật sự rất sợ hãi, sợ hãi rằng cô chưa từng yêu anh dù chỉ một chút. Sợ hãi rằng mọi chuyện thật sự chỉ là như thế.
Lương Tư Kham đứng dậy, chậm rãi cài lại cúc áo: "Anh chẳng lẽ là con vịt sao? Em muốn anh là phải có phản ứng? Giây trước còn ầm ĩ đến chết đi sống lại, giây sau em đã muốn ngủ với anh? Anh không ngờ là anh còn chưa phát điên, em đã phát điên trước rồi hả?"
Anh hừ một tiếng: "Chỉ biết cởϊ qυầи áo, cởi xong rồi em sẽ làm gì? Biết làm thế nào để khiến đàn ông có phản ứng không? Không biết quyến rũ, đừng học người khác làm bậy. Anh còn chưa đói khát đến mức đó. Đừng tưởng rằng anh không biết em nghĩ gì. Cái thái độ tùy tiện không sao cả của em chẳng qua là cảm thấy anh ngủ xong có lẽ sẽ chán, sẽ không dây dưa với em nữa. Em xem anh là cái gì? Lại xem em là cái gì?"
Nói xong, anh buông một câu: "Em tự mình nghĩ kỹ đi. Anh không hy vọng nghe thấy lần thứ hai em nói "tính". Vân Thư, trừ khi em hạ quyết tâm hoàn toàn phân rõ giới hạn với anh, nói với mọi người rằng em không yêu anh, em không muốn ở bên anh, cả đời em không muốn liên quan đến anh, bằng không chúng ta không thể "tính" được. Em dù có khóc cũng phải khóc trong lòng anh, khóc trên giường anh. Em dù muốn chết cũng phải để anh陪 em đi tìm chết, thành quỷ anh cũng sẽ quấn lấy em."
Vân Thư muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, kết quả anh lại nổi điên. Cô tức giận ném gối vào anh, nhỏ giọng nói: "Anh chưa thử sao anh biết em sẽ không? Anh đừng quên em học y, anh hiểu em hiểu, anh không hiểu em cũng hiểu. Khi còn nhỏ cái gì cũng là anh dạy em, nhưng không có nghĩa là chỉ có anh dạy em."
Lương Tư Kham nhếch mép cười như không cười rồi "à" một tiếng, đột nhiên cúi người nhìn cô: "Anh hiểu em hiểu? Anh không học y, cũng không học giải phẫu, càng không hiểu hormone và cấu tạo cơ thể tinh vi, nhưng anh biết anh thích em ghen tuông, cái này em cũng biết chứ?"
Vân Thư hít sâu, cuối cùng mắng một câu: "Anh cút đi."
Lương Tư Kham ghé sát lại gần, rồi hôn lên môi cô một cách giận dữ nhưng cũng đầy quyến luyến. Anh cố tình nghịch ngợm, tách hàm răng cô ra, muốn cô mở miệng để cùng anh trao nhau nụ hôn. Anh nhìn thấy trong mắt cô từ từ đọng lại những giọt nước long lanh, ánh lên một chút rung động, cuối cùng mới buông cô ra.
Anh vẫn hôn lên những giọt nước mắt còn vương trên má cô, rồi khẽ hôn lên vành tai cô, thì thầm: "Anh thậm chí còn thích cả dáng vẻ em tức giận, trông em có sức sống hơn. Mắng anh thêm vài câu nữa đi, anh thích nghe."
Vân Thư không muốn để ý đến anh, tức giận đến đau cả ngực.
"Anh bị bệnh à."
"Ừ," Lương Tư Kham dùng lòng bàn tay vuốt ve môi cô, "Còn gì nữa không?"
Vân Thư hất tay anh ra, giận dữ nhắm mắt lại, một lúc sau lại bất lực mở mắt, "Không có gì, anh ngủ đi. Để khi nào em rảnh sẽ tìm mấy câu chửi hay ho, lần sau mắng anh cho hả."
Cô thật sự không biết chửi người, lớn lên đến giờ cũng không gặp phải xung đột lớn, càng chưa gặp ai như anh. Bởi vì dù có gặp, cô chắc cũng đã tránh xa rồi.
Đáng tiếc là cô không thể tránh được Lương Tư Kham. Có lẽ ông trời thích trêu đùa, những gì bạn sợ hãi, những gì bạn lo lắng, cuối cùng đều sẽ tìm đến bạn.
Lương Tư Kham không trêu cô nữa, lần này thật sự định rời đi, "Ừ" một tiếng, "Được thôi, lần sau mắng trên giường, coi như tán tỉnh. Học nghiêm túc đấy." Anh khẽ vỗ đầu cô một cái.
Vân Thư "...".
Người này đúng là bệnh không hề nhẹ.