Núi Tuyết Mất Kiểm Soát

Chương 12

Dưới khung cảnh ồn ào, Vân Thư chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, tưởng chừng như có thể làm vỡ màng tai. Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ muốn chôn mình xuống đất, có lẽ như vậy sẽ không phải đối mặt với sự hoang mang và đau khổ này.

Anh nói sẽ không trở về, vậy mà lại xuất hiện ở đây.

Cô chưa từng nghĩ sẽ buộc anh vì tránh né mình mà không quay về nhà, nhưng lời anh nói khi ấy quá rõ ràng, khiến cô tin là thật. Hóa ra, tất cả chỉ là dối gạt.

Nhưng dù có lừa cô, cô cũng không thể làm gì khác.

Tại sao anh lại đến đây? Là có chuyện cần làm, hay cố ý đến tìm cô?

Vân Thư không biết. Trong đầu cô ong ong vang dội, chân như bị đóng chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.

Sắc mặt anh không vui.

Có lẽ vì cô đang nói chuyện với Địch Minh Vũ. Hắn trước nay vốn không thích người này.

Trước đây, cô luôn cảm thấy an toàn khi ở bên anh trai, nhưng giờ đây, chỉ cần anh tiến lại gần, lòng cô liền tràn ngập chua xót.

Cô chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn anh giữa đám đông, đôi mắt không tự chủ mà đỏ hoe. Vốn dĩ cô không hay rơi nước mắt, vì sợ mất mặt, nhất là trước người ngoài.

Nhưng lúc này, cô không thể khống chế được cảm xúc, lại càng thấy khó xử.

Cô đứng yên, im lặng từ chối.

Đỗ Thiếu Đình thấy tình hình không ổn, bèn kéo nhẹ Lương Tư Kham:

“Ra ngoài chơi mà cứ lo chuyện em gái kết giao bạn bè, làm anh trai như vậy đúng là không hay. Cậu đừng kích động.”

Lương Tư Kham vốn luôn tự nhận là người bình tĩnh, nhưng giờ phút này lại không thấy mình kiểm soát tốt cảm xúc. Nhìn cô đứng bên cạnh Địch Minh Vũ mà không nói một lời, anh chỉ cảm thấy như có ngọn lửa đang thiêu đốt bản thân thành tro bụi.

“Hồi trước, khi Đỗ Nhược Phong được theo đuổi, cậu có nhịn nổi không?” Lương Tư Kham thấp giọng nói.

“Mình không can thiệp chuyện cô ấy kết bạn, nhưng hết người này đến người khác theo đuổi cô ấy toàn là kẻ không ra gì. Mình không thể mặc kệ.”

Lương Tư Kham hừ lạnh một tiếng:

“Vô nghĩa. Trong mắt cậu, thiên hạ này chẳng ai xứng đáng với cô ấy cả.”

Đỗ Thiếu Đình nhướng mày, tỏ vẻ hiểu chuyện. Thôi được rồi, hắn không nói nữa.

Đối diện với tình cảm, con người đôi khi rất khó giữ được lý trí.

Nếu bỏ qua tình bạn với Lương Tư Kham mà nhìn nhận một cách khách quan, Đỗ Thiếu Đình thậm chí cảm thấy Địch Minh Vũ có vẻ phù hợp với Vân Thư hơn. Địch Minh Vũ là con thứ trong nhà, không bị gia tộc ràng buộc quá nhiều, có thể tự quyết định hôn nhân của mình. Nếu cưới Vân Thư, hắn có thể nâng cô trong lòng bàn tay, mà Vân Thư cũng sẽ không bị cuốn vào những tranh chấp gia tộc.

Hơn nữa, tính cách của Vân Thư trầm lặng, trong khi Địch Minh Vũ lại phóng khoáng, hoạt bát, có thể bổ sung cho nhau.

Cả hai lại cùng thế hệ, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi hơn.

Ít nhất, sẽ không có những ràng buộc đạo đức khó xử. Vân Thư và Lương Tư Kham lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh chăm sóc cô như anh trai, thậm chí như một người cha. Trong mắt người ngoài, đó là tình huynh muội thâm sâu. Dù Lương Tư Kham không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng Vân Thư thì khác. Tính cách cô như vậy, sao có thể dễ dàng chấp nhận điều đó, huống hồ ơn dưỡng dục như núi đè nặng trên vai.

Lương Tư Kham nhìn Vân Thư một lúc lâu, thấy nàng vẫn không nhúc nhích, cũng không có ý định tiến lại, liền bước thẳng về phía cô.

Toàn thân anh tỏa ra áp suất thấp.

Địch Minh Vũ quay sang nhìn Vân Thư:

“Cậu với anh cậu cãi nhau sao?”

Khoảng cách nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên không cho rằng chuyện này có liên quan đến mình. Nhưng nhớ lại năm đó, hắn quả thực đáng bị đánh một trận. Khi đó, hắn cùng bạn bè đánh cược rằng chỉ trong ba ngày, hắn có thể theo đuổi được cô. Hắn tự tin rằng với kiểu người như cô, chỉ cần chủ động và mạnh mẽ, cô nhất định sẽ bị xoay vòng đến mức không kịp phản ứng, rồi sẽ thích hắn thôi.

Không ngờ Lương Tư Kham biết chuyện, còn chặn ngay bức thư tình hắn gửi cho cô. Khi đó, đúng vào sinh nhật của hắn, hắn cố tình mời cả lớp chỉ để có cơ hội gặp cô. Đó là một ngày mùa đông hiếm hoi có nắng đẹp, tất cả đều hoàn hảo, nhưng Lương Tư Kham lại mang vẻ mặt lạnh lẽo đến dọa người.

Anh lặng lẽ nhận lấy bức thư, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Sau đó, trực tiếp nắm cổ áo hắn, lôi vào một góc.

Khi ấy, hắn vẫn còn trẻ, tính tình kiêu ngạo, cảm thấy mất mặt, nhưng vẫn cố gắng biện hộ nói đó

chỉ là lời nói đùa thôi, nhưng thư tình kia là thật, từng chữ từng câu đều là thật lòng.

Lương Tư Kham vốn không định nghe hắn biện hộ. Hắn nói gì cũng chẳng khác nào giấu dao trong lời, càng nghe chỉ càng thêm khó chịu. Anh không nghĩ mình sẽ thật sự ra tay đánh người, nhưng khi đó quả thật căm hận đến tận xương.

Bị đánh đến mức phun ra máu, Địch Minh Vũ vẫn cứng miệng nói một câu:

“Tôi đối với Vân Thư là chân ái, tôi sẽ không từ bỏ.”

Câu trả lời này đương nhiên lại đổi lấy thêm một cú đấm nữa.

Lương Tư Kham với gương mặt lạnh lùng cảnh cáo hắn tránh xa Vân Thư một chút.

Nghĩ lại chuyện khi ấy, quả thật vừa trẻ con vừa buồn cười.

Mặc dù Địch Minh Vũ chẳng ưa nổi anh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này sớm nên bỏ qua. Khi đó còn trẻ, hắn ngoài việc viết thư tình ra thì cũng chẳng làm gì quá đáng. Lương Tư Kham ra tay như vậy, dù khi ấy hắn có phần không đúng, thì cũng đã qua rồi.

Nhưng hắn đâu biết rằng, chính vì hắn chưa làm gì quá mức, nên Lương Tư Kham mới càng kiêng kỵ.

Nếu xét về đúng sai, có khi bây giờ người Vân Thư hận nhất lại chính là anh.

Lúc đó, Lương Tư Kham không cách nào giải thích vì sao mình lại thô bạo như vậy, thế là lảng tránh Vân Thư mấy ngày. Khi cô đến bệnh viện thăm Địch Minh Vũ, anh nhân cơ hội giả vờ rộng lượng, nói rằng anh cũng có chỗ không đúng, thế là cả hai liền giảng hòa.

Hắn còn dày mặt nói rằng, vì sinh nhật năm đó bị phá hỏng, nên sau này cô phải bù lại cho hắn.

Không lâu sau đó, hắn xuất ngoại. Thế là một lần trì hoãn, lần này mới xem như được bù đắp.

____

Nhìn thấy Lương Tư Kham đi đến, tim Vân Thư lại bắt đầu đập loạn nhịp, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Cô vô thức lùi về sau nửa bước.

Nhưng chính nửa bước này lại như một mũi dao cứa vào lòng Lương Tư Kham.

Tất cả những lời khách sáo, anh chẳng còn muốn nói nữa.

Anh nắm lấy cổ tay cô, lạnh giọng nói:

“Đi với anh.”

Địch Minh Vũ bất mãn, định bước lên ngăn cản nhưng bị Đỗ Thiếu Đình kéo lại.

Đỗ Thiếu Đình cười cười:

“Ai da, Tiểu Địch tổng đừng có gấp, anh cô ấy chắc chắn sẽ không làm hại em gái của mình đâu.”

Địch Minh Vũ thầm nghĩ: "Chưa chắc!", nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười:

“Cũng phải. Chỉ là hôm nay Vân Thư là do tôi mời tới, tôi phải có trách nhiệm với tâm trạng của cô ấy. Lương đại ca đây là có chuyện gì sao?”

Đỗ Thiếu Đình nhếch môi cười, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Chuyện riêng của người nhà, tôi không dám nói nhiều.”

Địch Minh Vũ âm thầm bĩu môi.

Lương Tư Kham trước sau như một, vẫn khiến người ta khó ưa như vậy.

____

Dọc theo lối đi giữa đại sảnh yến hội và phòng vệ sinh, có một hành lang dài nối với lối thoát hiểm.

Lương Tư Kham kéo Vân Thư đến nơi không có người qua lại.

Vừa đứng yên, Vân Thư đã có chút bực bội, giọng mang theo chút ấm ức:

“Anh lại không vui.”

Cô hít một hơi, cố nén cảm xúc, nhưng giọng vẫn run lên:

“Em đâu có biết anh ở đây. Hơn nữa, chính anh đã nói… anh sẽ không trở lại.”

Một câu, bóp chặt yết hầu Lương Tư Kham: “Như thế là không nghĩ thấy anh?”

“Em không có nghĩ như thế.” Vân Thư lắc đầu, “Em cũng không yêu cầu anh không trở lại, em chỉ là cảm thấy…… anh không cần phải như thế gạt em. Anh có trở về hay không tới, dù sao em cũng quản không được.”

Ý tứ kia là trách cứ anh ngang ngược.

Lương Tư Kham hít sâu một chút, áp xuống bực bội: “Được, anh thừa nhận là anh không đúng, nhưng anh không nghĩ đến về nhà để quấy rầy em, cũng không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp phải em, anh chỉ là bồi Đỗ Thiếu Đình tới, anh chỉ về Diễn thành hai ngày, qua hôm nay, ngày mai liền về nước Mỹ. Việc đã đáp ứng em, anh cũng không nuốt lời.”

Vân Thư cúi đầu, không nói lời nào. Cô hiện tại cũng chẳng thể phân biệt là thật hay giả, hơn nữa có lẽ cũng không còn quan trọng.

Nhưng quan trọng là cái gì, cô kỳ thật cũng không rõ.

Chính là cảm thấy rất khổ sở, rất áp lực.

Rất muốn nói một câu, anh, chúng ta không cần như vậy.

Lương Tư Kham xem cô không nói lời nào, càng thêm bực bội: “ Cách Địch Minh Vũ xa một chút, hắn không phải thứ gì tốt.”

Đều là đàn ông, ánh mắt Địch Minh Vũ nhìn Vân Thư, anh quá quen thuộc.

Vân Thư tiếp tục trầm mặc, năm đó, cô đã thấy khó hiểu., Lương Tư Kham là người khắc sâu tư tưởng của một quý ông lịch thiệp vào tận xương tủy, từ trước đến nay không ưa bạo lực, thậm chí còn xem đó là hành vi thiếu suy nghĩ.

Nhưng anh không chỉ dùng bạo lực, mà giờ đây, còn nói với cô những lời này.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, giọng nhẹ đến mức như tiếng thở:

“Anh cũng không phải.”

Lương Tư Kham bật cười, ánh mắt u ám.

Gật đầu một cái, anh đột nhiên cúi xuống, hôn cô.

Môi cô bị chiếm lấy trong sự kinh ngạc, đầu lưỡi anh mạnh mẽ tách hàm răng cô ra, nụ hôn thô bạo đến mức khiến cô hoảng loạn. Anh như muốn nói cho cô biết, anh vốn không phải người tốt.

Vân Thư thở không nổi, muốn tránh ra, lại càng sợ có người phát hiện.

Cả người cô cứng đờ, lông tơ dựng đứng, càng khẩn trương thở dốc càng mạnh.

Anh giữ chặt sau gáy cô, cứ như đã quyết tâm đoạt đi từng chút dưỡng khí còn sót lại trong cô.

Không biết qua bao lâu, anh mới buông ra, tay nâng mặt cô, tựa trán vào trán cô, giọng khàn khàn:

“Anh xác thật không phải.”

Vân Thư hận đến nghiến răng, cúi xuống cắn mạnh vào tay anh.

Cắn đến mức đầu ngón tay anh cũng co giật.

Miệng cô toàn là vị máu, nhưng anh không kêu lên một tiếng, chỉ có nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.

Lương Tư Kham nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, lau đi nước mắt:

“Nhưng em vẫn là đau lòng anh.”

Cô run rẩy, trán tựa vào xương quai xanh anh, giọng nói như sắp nghẹn lại:

“E, nhận thua.”

Hơi ấm ngắn ngủi, cô lại ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt, dáng hình đơn bạc dường như có thể bị gió thổi tan.

Vân Thư từ nhỏ đã nhu nhược, luôn an tĩnh và ngoan ngoãn.

Người ta không nỡ lớn tiếng với cô nửa câu.

Lương Tư Kham xưa nay đối với Lương Tư Mẫn chẳng chút nương tay, mắng mỏ, trừng phạt đều không thiếu. Nhưng với Vân Thư, anh chưa từng nặng lời quá vài câu.

Ngay cả lúc tức giận nhất, anh cũng chỉ đen mặt giáo huấn cô, sợ cô trốn đi khóc, lại phải chạy theo dỗ dành.

Trước đây, Đỗ Thiếu Đình từng nói anh thiên vị quá đáng, cẩn thận làm Lương Tư Mẫn đau lòng.

Lương Tư Kham khi ấy còn tự hỏi bản thân, nhưng Lương Tư Mẫn chỉ bĩu môi, thản nhiên nói:

“Anh không phải thiên vị, anh là bá đạo, là chiếm hữu, là khống chế.”

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ, Lương Tư Mẫn nói đúng.

Vân Thư nói nhận thua, nhưng thực ra, cô chưa từng có ý định chiến thắng.

Ván cờ này, cô chưa từng có đường thắng.

Chỉ là lựa chọn đầu hàng sớm hay muộn mà thôi.

____

Cô hít sâu, cố gắng mỉm cười:

“Nhưng… có thể đừng để người khác biết không? Cầu xin anh, anh ơi.”

Lòng Lương Tư Kham bỗng chấn động mạnh.

Cô yếu đuối như vậy, nhưng lời nói lại như một lưỡi dao cắm thẳng vào tim anh.

Anh siết chặt cằm, giọng điềm tĩnh nhưng u tối:

“Vân Thư, có thể cho anh một sự dứt khoát không? Nếu em không yêu anh, anh cho phép em vứt bỏ anh như rác rưởi. Nhưng đừng bảo anh làʍ t̠ìиɦ nhân trong bóng tối của em. Sợ anh làm chậm trễ nhân duyên chính đáng của em sao?”

Tâm trạng vừa bình ổn của Vân Thư lại dậy sóng.

Anh biết rõ không phải như thế, nhưng vẫn cố tình vặn vẹo lời cô.

Cô không muốn giằng co thêm nữa, giữ chặt cánh tay anh, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Không phải, em chỉ là sợ hãi…em cần thời gian để thích ứng… Được không, anh?”