Núi Tuyết Mất Kiểm Soát

Chương 10

Trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh mặt trời lờ mờ nơi chân trời. Đây là khoảng thời gian lý trí yếu ớt nhất trong một ngày.

Tình yêu và du͙© vọиɠ có thể phân định rõ ràng hay không?

Lương Tư Kham đã từng cẩn thận tự hỏi điều này, nhưng không biết từ khi nào, anh không còn tìm được câu trả lời.

Anh cũng từng thử nhắm mắt, bịt tai, muốn giả vờ không thấy, không nghe.

Nhưng trái tim vẫn đập cuồng loạn, mỗi một nhịp rung động đều như lưỡi dao cắt qua xương cốt. Cố tình cô lại là người anh không thể không nhìn, không thể không nghe thấy.

Tình yêu, du͙© vọиɠ, giằng xé, dằn vặt, áp lực đan xen với cảm giác tội lỗi, giống như một quả bóng bay không ngừng căng phồng, cuối cùng...

“Phanh!”

Sự hủy diệt dường như là điều tất nhiên.

Những ràng buộc bị gạt bỏ không ngừng, để lộ ra một mầm cây nhỏ bé vừa nhú lên, mạnh mẽ vươn mình trưởng thành. Cứ thế mà lớn lên, đến cuối cùng, dù có nhắm mắt, bịt tai cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó.

"Được.”

Anh nghe thấy chính giọng nói của mình, lạnh nhạt, vô tình, nhưng yếu ớt đến mức không chịu nổi một cú chạm khẽ. Anh khẽ giọng hỏi:

“Muốn nghe gì?”

Anh thử thăm dò:

“Tình ca?”

Nếu cô muốn cả bầu trời đầy sao, có lẽ anh cũng sẽ cố gắng hái xuống một chút. Huống chi, cô chỉ đơn giản là muốn nghe anh hát một bài.

Cô chẳng đòi hỏi gì nhiều, vậy mà anh ngay cả một chút cũng không thể đáp ứng. Nếu như đó là Lương Tư Mẫn, người thích tiếng động cơ xe gầm rú, thích những chiếc siêu xe càng khó thuần phục càng tốt, thì lại khác. Với cô, những thứ càng thể hiện rõ tâm tư, anh từ trước đến nay chưa từng tiếc công sức.

Anh có linh cảm rằng đây chính là khoảnh khắc phá băng, vì vậy giọng nói có chút run rẩy vì áp lực. Thật ra, anh chưa từng dám mơ đến kết cục viên mãn. Những tính toán từng bước ép sát, đâu chỉ đẩy cô vào đường cùng, mà còn bức chính anh đến không lối thoát. Anh không muốn làm thánh nhân, cũng chẳng phải chính nhân quân tử. Nếu phải dốc hết mọi thứ để đổi lấy sự hận thù của cô, còn hơn là cứ treo lơ lửng, nửa sống nửa chết mà nhìn cô ngày sau ân ái bên người khác, rồi lại phải khoác lên mình vỏ bọc anh trai, cười nói chúc mừng.

Ngay cả những lời ghen tuông cay đắng, anh cũng không đủ tư cách để nói ra, thật quá đỗi hèn nhát.

Giọng nói anh đột nhiên trở nên dịu dàng khác hẳn vừa rồi, hỏi cô có muốn nghe tình ca không. Anh sợ chính mình chỉ là tự mình đa tình, muốn cô nói thêm vài câu để chắc chắn đây không phải sự im lặng trước khi mọi thứ tan vỡ.

Ở một đầu điện thoại khác, Vân Thư không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ như đang bước đi giữa một cánh đồng tuyết mênh mông, lạnh lẽo xuyên qua từng thớ thịt.

Anh biết hát sao?

Vân Thư thậm chí chưa từng nghĩ đến điều đó. Hóa ra, dù quen thuộc đến đâu, vẫn có những góc khuất mà cả hai chưa từng chạm tới.

“Gì cũng được.” Cô khẽ đáp.

Lòng cô lần đầu tiên yên tĩnh đến lạ, như thể vừa đánh cắp một chút mật ngọt từ trái đắng, để bản thân tê dại đi, xoa dịu những dây thần kinh đang căng lên vì thống khổ.

Chẳng sợ một lát cũng tốt, tưởng an ổn ngủ ngon, thần kinh căng chặt đến sắp chặt đứt, cô phảng phất là cái kia bị ngao ưng, sắp bị thuần phục.

Lương Tư Kham khẽ “ừ” một tiếng:

“Quay lại giường nằm đi, anh hát ru cho em ngủ.”

“Dạ.”

Trời lạnh quá. Vân Thư gần như tê cóng, tứ chi mất cảm giác. Khi cô rời khỏi ghế và cố gắng trở về phòng, từng thớ da như bị kim châm, tê rần rồi đau nhức. Cô khó nhọc lê bước vào giường, cuộn mình lại.

“Em nằm rồi.” Cô nói, giọng nhẹ hẫng, như thể trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai đã quên đi mối quan hệ rối ren của mình, trở về những ngày thơ bé. Khi ấy, anh nói gì, cô đều ngoan ngoãn làm theo.

Anh chuyển từ gọi video sang cuộc trò chuyện thoại, giọng thấp xuống:

“Nhắm mắt lại.”

“Dạ.”

Hai người, trong thinh lặng, lén lút trao nhau chút hơi ấm, không ai muốn làm khó ai nữa.

Bên ngoài, cửa phòng ngủ chỉ khép hờ. Đỗ Thiếu Đình đứng ngay mép cửa, đẩy nhẹ một nửa, định nhắn một câu dặn dò rồi đi. Nếu đã tới đây, thì cũng nên cống nạp chút gì đó, đổi lấy một khuôn mặt tươi cười khi gặp Nhị công tử bàn chuyện làm ăn.

Cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, hắn liền trông thấy cảnh tượng bên trong, người kia ngồi trầm mặc trên ghế sô pha, nhíu mày, cầm điện thoại, giọng trầm thấp cất lên một bài hát tình ca.

Tên này rất có thiên phú về ngôn ngữ, nhưng chưa bao giờ chịu dùng nó để làm việc chính đáng. Giờ đây, anh lại hát một bài tình ca bằng tiếng Quảng Đông, mà chắc chắn Vân Thư chẳng thể hiểu nổi.

Lương Tư Kham thường làm ăn với người Hong Kong, nhưng giờ phút này, hắn lại hận chính mình hiểu rõ từng lời bài hát. Nghe mà ruột gan chua xót, muốn bật cười cũng không nổi. Sự tò mò trỗi dậy, hắn chẳng nể nang gì mà tựa vào cửa, hóng trộm.

Lương Tư Kham liếc cậu một cái, nhưng không nói gì, tiếp tục hát dỗ dành người trong lòng.

Hát xong một bài, Đỗ Thiếu Đình bỗng nhiên thấy thèm thuốc.

Bài hát chủ đề của Đại Thoại Tây Du. Đỗ Nhược Phong yêu thích nhất. Bộ phim ấy cô xem đi xem lại, lời ca cũng học thuộc, nhưng chẳng biết tiếng Quảng Đông, cứ vụng về bắt chước mà không bao giờ chuẩn xác.

“Khổ hải phiên khởi ái hận, tại thế gian khó tránh vận mệnh.”

Câu hát ấy, chỉ một câu duy nhất là phát âm chuẩn, nhưng lại như một câu chú ngữ, đánh thẳng vào tim anh.

Lương Tư Kham hát xong, lặng người nhìn không khí. Đối diện, không nghe thấy tiếng hô hấp, không biết cô đã ngủ chưa. Từng giây trôi qua nặng nề, anh chịu đựng đúng bốn mươi giây, rồi ấn cắt cuộc gọi. Không quay đầu lại, anh hỏi:

“Ngủ yên chưa?”

Anh không hút thuốc, nhưng Đỗ Thiếu Đình thì có. Hắn năm đó chưa học xong, cha mẹ đột ngột qua đời, buộc phải bỏ dở để về gánh vác gia tộc. Em gái còn nhỏ, thân thích như bầy sói rình rập, cả gia sản của Đỗ gia chỉ trông chờ vào hắn. Áp lực lớn, con người cũng dần trở nên tàn nhẫn, chỉ có thể dựa vào nicotin để duy trì tỉnh táo.

Hắn vừa rút điếu thuốc, động tác chững lại, rồi tức giận chửi một câu: “Bỏ.”

Một lát sau, hắn xách từ quầy rượu một chai, rót nửa ly, cùng một kẻ vô gia cư khác ngồi trên sô pha, lặng lẽ mượn rượu giải sầu.

“Vì sao cậu cũng không chịu về nhà?” Lương Tư Kham ngẩng đầu hỏi.

Đỗ Thiếu Đình ngửa cổ uống cạn, im lặng một lúc, rồi hít sâu, thở ra một hơi nặng nề:

“Ban ngày về.”

Nói xong, nhịn không được mà bật cười khổ.

“Cậu chọc cô ấy tức giận, còn có thể đẩy cho cha mẹ dỗ dành. Còn mình, cả nhà chỉ còn lại hai anh em. Mình bỏ đi rồi, lại sợ con bé một mình ăn Tết khổ sở. Làm anh trai đúng là khổ tâm hết sức.”

Hắn nói ra vẻ đường hoàng, như thể lấy danh nghĩa trưởng bối ra để che giấu điều gì đó.

Không ai biết Đỗ Thiếu Đình là con nuôi. Ai cũng mặc nhiên cho rằng cậu và Đỗ Nhược Phong là ruột thịt.

Lương Tư Kham bỗng nhiên hỏi: “Cậu yêu con bé sao?”

Đỗ Thiếu Đình cười nhạt:

“Mình điên rồi à? Một mạng cũng sắp vùi vào Đỗ gia rồi. Mình chỉ xem con bé là em gái.”

“Cậu biết, mình hỏi không phải cái này.” Lương Tư Kham tâm như gương sáng.

Đỗ Thiếu Đình giơ tay che lại miệng anh, ánh mắt sắc bén: “Đừng nói.”

Lương Tư Kham nhướng mày, gật gù:

“Cậu đúng là một người anh trai tốt. Còn mình thì là một tên khốn nạn.”

“Biết vậy là tốt.” Đỗ Thiếu Đình gật đầu tán thành.

Một chai rượu cạn sạch, Đỗ Thiếu Đình đứng dậy:

“Tỉnh ngủ rồi thì đi với mình gặp Địch Minh Vũ.”

Lương Tư Kham chửi thề:

“Tết nhất mà cũng không chịu nghỉ ngơi, sớm muộn gì cũng chết vì kiệt sức.”

Những năm gần đây, Đỗ Thiếu Đình giống như một bạo quân, thẳng tay quét sạch mọi chướng ngại trên con đường kinh doanh. Đối thủ nào cũng bị hắn nhổ tận gốc, tàn nhẫn, quyết đoán, không để lại đường lui. Bên ngoài có lời đồn rằng trên tay hắn dính vào những phi vụ mờ ám. Nhưng Lương Tư Kham thì hiểu rõ, hắn không phải con ruột của Đỗ gia, nhưng giờ lại nắm giữ hơn 70% sản nghiệp. Hắn không có tư tâm, tất cả chỉ để bảo vệ Đỗ Nhược Phong, muốn giữ cho cô ấy một giang sơn vững chắc.

Thế nhưng, thân phận này sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Hắn chỉ mong đến ngày đó, mình đã đủ vững vàng để đảm bảo cho Đỗ Nhược Phong không gặp bất kỳ sơ suất nào.

“Nuôi con không dễ, chỉ hận bản thân không thể đẻ ra núi vàng núi bạc cho nó.” Đỗ Thiếu Đình thuận miệng đùa cợt.

“Con cái rồi cũng lớn, mọc cánh, bay đi. Đến lúc đó làm cha mẹ già cô đơn, tốt nhất đừng có than khổ.” Lương Tư Kham cười lạnh. “Cậu cứ tự nguyện làm ông anh trai tốt đi, nhưng thử nghĩ xem, cậu có thực sự không có chút tư tâm nào không?”

Đỗ Thiếu Đình trầm mặc, không phản bác nổi. Hắn đơn giản phản kích lại:

“Nói như cậu thì Địch Minh Vũ với Vân Thư hồi trước cũng là bạn học. Cậu nhớ không? Năm đó hắn viết thư tình ba trang giấy, còn bị cậu đấm cho một trận ra trò?”

Lương Tư Kham bình thản đáp:

“Vậy mà cậu còn dám rủ mình đi gặp hắn, không sợ mình phá hoại chuyện làm ăn của cậu à?”

Địch Minh Vũ ngày trước ham chơi, học hành chẳng đâu vào đâu, luôn tin vào thực tiễn hơn sách vở. Hắn bị gia đình mắng mỏ suốt ngày, nhưng đầu óc lại khá nhanh nhạy, vận may cũng không tệ. Sau khi ra đời lăn lộn, sự nghiệp lên như diều gặp gió. Giờ đây, ai gặp cũng phải gọi hắn một tiếng “Tiểu Địch Tổng.”

“Càng muốn kêu cậu đi! Người ta bây giờ ở cả Kinh Thành lẫn cảng đều hô mưa gọi gió, nói không chừng thấy cậu lại nhớ đến chuyện mất mặt hồi nhỏ, phải tìm cơ hội lấy lại thể diện.”

Lương Tư Kham cười chửi: “Mình đi với cậu.”

----

Vân Thư ngủ một giấc thật ngon, mãi đến gần trưa mới tỉnh. Cuối cùng, chị Thái không nhịn được nữa, gõ cửa phòng:

“Vân tiểu thư, dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp cũng được. Ngủ kiểu này mãi, cơ thể chịu không nổi đâu.”

Cô thức dậy, rửa mặt rồi xuống nhà ăn, vừa ăn bữa sáng kiêm bữa trưa, vừa hỏi mọi người trong nhà đi đâu cả rồi.

Chú Lương đi gặp bạn, dì Chu sang thăm người già, còn chị Mẫn Mẫn thì sáng sớm đã nhận được bốn, năm lời mời, bị tài xế đưa đi.

Chú Lương có để lại lời nhắn, nói rằng trại nuôi ngựa của bạn ông ấy để dành cho cô một con ngựa nhỏ, nếu hứng thú thì có thể đến xem. Dì Chu thì lại bảo đừng đi xem ngựa, mà nên đến Nam Sơn, ở đó có nhiều danh gia vọng tộc, thử tìm một tấm chồng tốt.

Chị Thái cười tủm tỉm:

“Mẫn tiểu thư không vui, nói mấy tên đó còn chưa cai sữa, nhìn là biết yếu ớt, chẳng ra gì. Cô ấy nói, bé Thư chúng ta phải tìm người nào huyết khí vượng mới được.”

Vân Thư bật cười, có thể tưởng tượng ra bữa cơm gia đình náo nhiệt đến thế nào.

Chị Thái tiếp tục kể:

“Sau đó, tiên sinh liền mắng Mẫn tiểu thư, nói cô ấy ăn nói quá thiếu văn nhã.”

Chu Thiệu Hồng còn giáng cho Lương Tư Mẫn một cái tát.

Vân Thư đang cười bỗng khựng lại, nụ cười dần biến mất.

Nếu chú, dì, và cả chị Mẫn Mẫn biết chuyện giữa cô và Lương Tư Kham, không biết họ sẽ phản ứng thế nào.

Vừa nghĩ đến đó, tim cô lại nhói lên đau đớn.

Cô còn chưa ăn xong, thì Trình Tuyết Tình, được Lương Tư Mẫn nhờ vả, đến tận nơi kéo cô ra ngoài giải sầu.

Vừa vào cửa, cô ấy đã đi thẳng đến bàn ăn, săm soi Vân Thư từ trên xuống dưới:

“Chị Mẫn Mẫn nói cậu không vui, rốt cuộc có chuyện gì? Ai chọc cậu? Sao không nói với tớ? Chúng ta còn là bạn thân không đây?”

Trình Tuyết Tình là họ hàng xa của Lương gia, xa đến mức như ba vạn dặm. Nhưng cô ấy chưa bao giờ thấy mình là họ hàng bên nhà ngoại, mà lúc nào cũng xem bản thân là thân thích của Lương gia.

Cô ấy bằng tuổi Vân Thư, hồi đi học năm nào cũng học chung lớp, tính ra là bạn từ nhỏ đến lớn. Hai người tính cách trái ngược nhau như trời với đất, nhưng lại hợp nhau đến lạ, bất quá xem như là bổ sung cho nhau.

Lâu rồi không gặp, Vân Thư mỉm cười:

“Tớ không sao. Khi nào cậu về? Tớ tưởng năm nay cậu không về, nên không đi tìm.”

Trình Tuyết Tình bĩu môi:

“Mới về thôi. Ở nước ngoài chán muốn chết! Sớm biết vậy tớ cũng ở lại trong nước, thi chung trường với cậu, có phải tốt hơn không?”

Trình Tuyết Tình kéo tay cô, giọng điệu không cho phép từ chối:

"Đừng ăn, tớ đưa cậu đi dự tiệc. Địch Minh Vũ tổ chức sinh nhật, bao trọn tầng thượng Kim Đình. Hắn nói nhất định tớ phải đưa cậu đến, năm đó em trai hắn suýt bị anh cậu đánh đến hộc máu, nhưng vì nể mặt cậu, hắn không truy cứu. Chính cậu đã hứa với người ta, sau này sẽ bù lại một bữa sinh nhật cho hắn."

Vân Thư không tình nguyện lắm, nhưng đúng là cô đã hứa.

Cô miễn cưỡng gật đầu:

"Được rồi."

Lúc này tâm trạng cô hỗn loạn, đầu óc choáng váng, cảm giác buồn bực không sao giải tỏa. Có lẽ, cô thực sự cần một lý do để tạm dời đi sự chú ý, để mình có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.