Hai người đứng đối diện nhau, không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở, gió lạnh rít gào thổi qua, cuốn đi mọi thứ, trôi về phương xa.
Thỉnh thoảng có tiếng pháo trúc vang lên, chuông báo hiệu năm mới chưa kịp ngân, một năm sắp trôi qua, thời khắc tốt đẹp để đón năm mới đến, nhưng cô lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bị mắc kẹt trong một vấn đề nan giải không thể tháo gỡ, khiến cho niềm vui cũng không thể cảm nhận được.
Không ai mở miệng nói chuyện, cứ thế nhìn nhau, như thể đang âm thầm đánh giá đối phương.
Lương Tư Kham rất ít khi nhìn chằm chằm cô như vậy, có lẽ khi còn nhỏ từng có, bởi vì cô khi còn bé thật sự rất đáng yêu, anh nhớ rõ mình nhìn thấy cô lần đầu tiên liền nảy sinh sự tò mò hiếm thấy và thiện cảm, cứ thế với mẫu thân sau này gặp người liền nói, Vân Thư cùng nhà bọn họ có duyên, bởi vì Chu Thiệu Hồng nữ sĩ cho dù mang theo lăng kính của mẹ chồng, đều không thể không nói một câu, đứa con trai này của bà trời sinh có chút bạc tình và lạnh nhạt, đối với cái gì cũng không quá cảm thấy hứng thú.
Bất quá sau này cô trưởng thành, làm anh trai, liền phải học được cách giữ khoảng cách, anh không còn ra vào phòng của Lương Tư Mẫn và Vân Thư, sẽ tránh tiếp xúc cơ thể với các em gái.
Đặc biệt là Vân Thư, không có quan hệ huyết thống, càng phải cẩn thận hơn một chút.
Anh từ trước đến nay làm cái gì đều cực kỳ có chừng mực.
Cho nên giờ phút này cái nhìn đầy tính xâm lược của anh, làm Vân Thư cảm thấy thật xa lạ.
Cứ như thế giằng co trong chốc lát, Vân Thư thua trận, cúi đầu, không dám đối diện với anh, vai hơi hơi rũ xuống, bởi vì phát hiện mình thật sự rất yếu đuối, mặc dù là như vậy, cô cũng không nói nên lời một câu nặng.
Mặc dù là hiện tại, cô vẫn hy vọng có thể giữ được cảnh thái bình giả tạo, lừa gạt qua đi thì tốt rồi.
Chỉ cần lẫn nhau không nói toạc ra, hết thảy đều có thể như cũ, cô sẽ coi anh như anh trai mà kính yêu.
Cô còn có thể coi dì Chu cùng chú Lương như cha mẹ nuôi, vẫn có thể coi Lương Tư Mẫn như chị của mình.
Hết thảy đều không cần thay đổi thì tốt rồi.
Nhưng vận mệnh luôn không như mong muốn, cuộc đời cô giống như đột nhiên bị phanh gấp, sau đó ầm ầm ầm hướng tới phương hướng không thể biết trước mà lao đi.
Lương Tư Kham nhìn cô: "Vân Thư, nói chuyện đi."
Vân Thư có một khuôn mặt hơi bầu bĩnh, nhu hòa, yên lặng, không có góc cạnh, nhìn phúc hậu và vô hại, nhưng kỳ thật tính tình lại quật cường và hiếu thắng.
Bất quá cô luôn an tĩnh mà so đo với chính mình, cô trước nay không nghĩ tới việc so đo với Lương Tư Kham, nhưng anh giống như một trận mưa to bất ngờ, làm cô toàn thân ướt đẫm, làm cô không chỗ trốn.
"Thực chán ghét anh?" Lương Tư Kham thấy cô trước sau không nói lời nào, bắt đầu tấn công.
Vân Thư theo bản năng lắc đầu.
"Vậy chính là thích." Anh ngữ khí chắc chắn.
Loại trộm đổi khái niệm này thật sự làm người ta không chống đỡ được, nhưng Vân Thư biết, đó không phải xuất phát từ tự tin, hoặc là một loại tự luyến nào đó. Anh không phải loại người đó.
Anh cố ý, dùng loại phương thức cực đoan này, ép cô nói ra là, hoặc là không phải.
Thái độ của anh thực kiên quyết: "Anh không cần kiểu trả lời ba phải."
Anh quá hiểu cô, cho nên căn bản không cho cô giả câm vờ điếc, sau đó lừa gạt qua đi coi như hết thảy cũng chưa phát sinh cơ hội, cũng không hề muốn duy trì thể diện cùng ứng xử đúng mực.
Quá mức hiểu biết hai người, hiểu rõ như thế nào chiếu cố đối phương, cũng nhất hiểu được như thế nào tra tấn lẫn nhau.
Vân Thư đã từng có bao nhiêu thích người anh này, hiện tại liền có bấy nhiêu thống khổ.
Cô không dám gật đầu, bởi vì biết rõ cái thích anh nói và cái thích của chính mình không phải là một ý tứ.
Cô thanh âm khô khốc mà gọi anh: "Anh..."
Ý đồ đánh thức nhận thức của anh.
Không biết từ khi nào trời mưa, không khí không đủ lạnh, ngay cả bông tuyết cũng không bay, tiếng mưa rơi tí tách tí tách rơi xuống, nhưng Vân Thư vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Niềm vui năm mới giống như không thể xâm nhập vào nơi này, bốn phía im ắng, đêm tối đặc quánh mà yên tĩnh, Vân Thư hoảng hốt có thể nghe được nhịp tim của chính mình, không liên quan đến rung động, chỉ là kinh sợ cùng hoảng loạn, còn có rất nhiều mê mang cùng vô thố.
Cô thật sự chỉ là coi anh như anh trai ruột, hơn nữa hai người chênh lệch quá lớn...
"Gọi tên." Anh cúi đầu nhìn cô, thanh âm bình tĩnh mà sắc bén, không hề dao động.
Quyết tâm muốn xoay chuyển mối quan hệ giống như.
Vân Thư theo bản năng lui về phía sau, lại lần nữa bị anh tới gần.
"Anh..." Cô lại kêu một tiếng, loại trầm mặc quật cường này làm anh hơi hơi nhíu mày.
Anh không vui, mặc dù biểu tình không như thế nào biến, ngay cả hô hấp đều vẫn duy trì tần suất vừa rồi, nhưng Vân Thư chính là biết, anh không vui.
Đây hình như là một loại thiên phú, trước kia dì luôn nói, toàn bộ trong nhà, chỉ có cô hiểu anh nhất.
Nhưng cái kỹ năng này đặt vào hiện tại, đảo như là một loại nguyền rủa.
Vân Thư không nói gì, trong lòng nhịn không được nghĩ, chán ghét cô thì tốt nhất, bọn họ vốn dĩ cũng không thích hợp.
Vì cái gì sẽ thích cô chứ?
Ý cô là, kiểu thích của đàn ông với phụ nữ.
Cô ở trong đầu liều mạng suy tư, lại chỉ nghĩ đến một ít mảnh nhỏ đau khổ không liên quan, những cái mảnh nhỏ trong ký ức, anh đều là một người anh ôn nhu dễ gần lại có chút nghiêm túc cổ hủ.
Từ khi nào thì bắt đầu nhỉ?
Cô thật sự không nghĩ rõ.
Cô trầm mặc mà cùng anh so đo.
"Tính toán xử lý anh?" Anh gật gật đầu, nhìn gần cô, "Vậy nói cho anh, em chán ghét anh, không muốn lại nhìn thấy anh, anh bảo đảm từ trong thế giới của em biến mất đến sạch sẽ."
Vân Thư có chút gấp mà liếc anh một cái, trong ánh mắt có nước mắt, quật cường, còn có một chút ủy khuất.
Anh biết rõ là không thể, cô không thể làm cái loại chuyện vong ân bội nghĩa đó.
"Vậy chấp nhận anh, đúng không?" Cuối câu hỏi được nâng lên, như là dò hỏi, nhưng tay Lương Tư Kham đột nhiên kẹp lấy cằm cô, lại là một bộ dáng muốn hôn cô.
Anh cũng không phải cái loại người đó, nhưng vì bức bách cô mau chóng đưa ra quyết định, lại giống như cái gì cũng làm được ra tới.
Vân Thư chỉ là sợ hãi, muốn chạy trốn.
Nhưng cha mẹ cô đều mất, sống nhờ ở Lương gia đã mười mấy năm, nơi này chính là nhà của cô, cô không có nơi nào có thể trốn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, lần đó sau, anh cho cô non nửa năm thời gian suy xét, cô vẫn là không có đáp án.
Cho nên Vân Thư nhất thời cũng phân không rõ, rốt cuộc là ai càng quá đáng hơn một chút.
Vân Thư vẫn là không thể tránh né mà nhớ tới lần trước cái hôn kia, đã quên là cái dạng gì, chỉ nhớ rõ chính mình hoảng loạn, khϊếp sợ cùng vô thố.
Ngày đó vừa lúc là sinh nhật 18 tuổi của cô trước một ngày, anh tới trường học thăm cô, khi đó cô thần kinh suy nhược, vô pháp thích ứng cuộc sống ký túc xá, thế là ở cân nhắc dọn ra ngoài ở, một ít hoàn cảnh không tốt địa phương, cách âm cũng rất kém cỏi, cô sợ hãi ở qua đi còn không bằng ở ký túc xá, chính là hoàn cảnh hơi chút tốt một chút, cô lại sợ chính mình không đủ sức.
Lương Tư Kham phảng phất biết trước, biết cô sẽ có suy tính cùng băn khoăn như thế nào, không biết thời điểm, trực tiếp mua một bộ chung cư phụ cận, thời điểm đưa chìa khóa cho cô, cô cảm thấy phỏng tay, lập tức đẩy trở về, quật cường mà nói: "Em không cần, em...... ở tại ký túc xá cũng được."
Lương Tư Kham một phen xách cổ áo sau của cô, cái gì cũng chưa nói, chỉ là đem cô nhét vào trong xe, mang theo cô đi xem chung cư.
Chung cư nho nhỏ, trang hoàng thật sự trong vắt, kỳ thật đã chiếu cố tự tôn của cô, nếu là chính anh ở, nơi này phỏng chừng còn không bằng phòng ngủ của anh lớn.
"Phòng ở viết tên của anh, cho em mượn ở, phòng ngủ phụ cho anh tá túc, anh không thích ở khách sạn, về sau tới thăm em, anh sẽ ở nơi này, không cần mang người khác về nhà."
Anh còn công đạo, ngữ khí mệnh lệnh.
Có lẽ là để cô dễ tiếp thu một chút.
Vân Thư không tiếp tục từ chối, nói một câu: "Cảm ơn anh."
Anh quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái, pha lê thấu kính hạ ánh mắt tối tăm không rõ: "Gọi anh là anh thì phải nghe lời anh, anh không muốn nghe, lần sau gọi tên của anh."
Cô theo bản năng nỉ non một câu: "Anh......"
Nói xong mới ý thức được, giống như ở đáp lại anh: Em nghe anh.
Cô cắn môi dưới, có chút ảo não, dù vậy không có gì hay để cãi lại, đối với cô mà nói, anh xác thật là anh trai của cô, cô cũng nguyện ý nghe lời anh nói, chỉ là rất nhiều thời điểm cảm thấy chính mình chịu hổ thẹn.
Khi đó cô liền cảm thấy, giống như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng cũng chỉ có thể ở trong lòng chờ đợi chính mình có thể nỗ lực học tập công tác thật tốt, tương lai báo đáp một chút.
Ngày đó buổi tối hai người cùng nhau ăn cơm, xứng cơm rượu là rượu khéo nói độ cồn thấp, nhưng lại có vị ngọt ngào, cô coi như đồ uống mà uống, Lương Tư Kham cũng không dự đoán được tửu lượng của cô kém như vậy, cũng liền không ngăn lại cô.
Anh vốn dĩ muốn ở lại ngày hôm sau cho cô qua xong sinh nhật rồi đi, nhưng đột nhiên có việc gấp, rạng sáng muốn chạy trở về, anh liền đặt bánh kem, đưa tới chung cư, muốn trước tiên đưa cô qua.
Lúc hai người về đến chung cư, Vân Thư đã có chút mơ màng, cô say rượu nhưng thật ra lại có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, trên đường về, hai người ngồi ở ghế sau xe, cô dựa gần Lương Tư Kham, cùng anh kể những chuyện thú vị trong trường học của mình, kể chuyện mình đi tòa nhà thực nghiệm làm chân dung cho một vị giáo sư, vừa lúc gặp phải thang máy trục trặc, vài người vây ở trong thang máy, sợ tới mức hồn bay phách tán.
Mãi cho đến khi về đến chung cư, lên thang máy, vẫn lải nhải không ngừng.
Ngày đó cô thật sự rất vui vẻ, cô vẫn luôn rất nhớ anh, rất nhớ chú Lương cùng dì Chu, thậm chí cũng nhớ Mẫn Mẫn tỷ, người không hay nói chuyện cùng mình, chính là tính cách cô hướng nội, không giỏi biểu đạt, nhớ nhung cũng chỉ có thể lặng lẽ buồn, cho nên anh tới thăm cô, cô thật sự thật sự rất vui mừng.
Nói đến lúc cao hứng, cô bắt lấy cánh tay Lương Tư Kham, ý đồ cùng anh hình dung cảnh tượng lúc đó rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
Lương Tư Kham nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chuyên chú, sau cặp kính, ánh mắt sâu thẳm mà ý vị không rõ.
Khi đó cô căn bản không phát hiện ra điều gì.
Mãi cho đến khi về đến nhà, cảm xúc của cô vẫn là tăng vọt, anh liền dựa vào cửa tủ trên tường nghe cô nói chuyện, cô nói vài câu, tựa hồ cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, lại khôi phục bộ dáng câu nệ, hơi hơi dịch người ra phía sau, như là tùy thời muốn chạy trốn, Lương Tư Kham kéo cô một chút, kéo đến bên người đứng: "Sao không nói nữa?"
Vân Thư kinh hãi, đồng tử đều có chút run rẩy.
Cô cuối cùng cũng cảm thấy không khí không ổn, hoang mang rối loạn lôi kéo anh đi thổi bánh kem.
"Rốt cuộc mỗi ngày em đều sợ anh cái gì chứ? Em đối với người khác đều không như vậy, anh là người rất đáng ghét sao?" Lương Tư Kham đè nén chút tức giận, cái lớp da thân sĩ kia, cuối cùng cũng có chút không giữ được.
"Không phải......" Cô vội lắc đầu.
Anh sao có thể đáng ghét chứ.
Có gì đó đã miêu tả sinh động.
Vân Thư cắm nến vào bánh kem, phảng phất muốn ngăn cản anh tiếp tục nói chuyện, tách ra đề tài nói: "Anh, anh giúp em cùng nhau thổi nến đi!"
Anh đè nén tính tình, kiên nhẫn chờ cô ước nguyện, thổi nến, sau đó chế trụ cổ tay cô.
Vân Thư ở trước khi anh mở miệng hoảng sợ đứng lên: "Em xem đồ dùng trong phòng ngủ có thiếu, em đi xuống lầu mua, anh... anh nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát."
Cô chạy trốn quá nhanh, anh đuổi tới cửa mới đuổi kịp cô, một phen kéo cô lại, túm lấy khiến cô xoay người.
"Em không nhìn ra được sao, anh thích em." Anh tiến lên một bước, khinh thân tới gần, mũi chân chạm mũi chân cô, cúi đầu nhìn cô, trán cũng sắp chạm tới trán của cô.
Vân Thư cả người kinh sợ ngẩng đầu...
Cái thích anh nói có phải là cái thích mà cô lý giải không?
"Nói chuyện." Lương Tư Kham cũng không cho cô cơ hội suy nghĩ.
Vân Thư nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, đáy mắt một mảnh xám xịt, ánh mắt khóa chặt cô, như là muốn móc trái tim cô ra xem.
Chính là cô thật sự không biết nói gì, đại não của cô hoàn toàn bị đơ. Cô vô pháp lý giải trạng huống hiện tại, đối với cô mà nói anh là hoàn toàn là anh trai, thế là cô nhịn không được hoài nghi có phải hay không chính mình quá không đúng mực làm anh hiểu lầm.
Cô giống như đích xác đối với anh tốt ai đến cũng không cự tuyệt.
Vân Thư lập tức có chút áy náy cũng có chút sốt ruột, nhưng càng là sốt ruột, càng là nói không nên lời một câu.
Thời gian đối diện càng lâu, cái loại nôn nóng liền càng nhanh chóng, thẳng đến khi anh cúi đầu, chế trụ cổ áo sau của cô thật sâu hôn lên.
Cô cảm giác được hơi thở của anh, hương vị tuyết tùng lạnh lẽo, đầu lưỡi của anh vươn vào đi thời điểm, Vân Thư cảm thấy đại não của mình tại thời khắc này hoàn toàn dừng lại, cô chết lặng mà nghĩ, chính mình giống như đem sự tình hoàn toàn làm hỏng, cô như thế nào lại kém cỏi như vậy, trên thế giới này như vậy nhiều người, nhưng cùng cô thân cận lại không có mấy ai.
Cô như thế nào lại đem quan hệ chỗ thành như vậy.
Cô liền phản kháng đều không có, thậm chí suy nghĩ, có lẽ anh chính là nhất thời mới mẻ, thử qua liền không có niệm tưởng, sẽ không lại nhớ thương, mà cô cũng sẽ không truy cứu.
Ngày đó hôn môi thời gian dài dòng không có hồi kết, chờ kết thúc thời điểm, anh chỉ ném xuống một câu: "Nghĩ cho kỹ."
Sau đó liền đi rồi.
Vân Thư đỡ tường dựa vào nơi đó, đã lâu đều không hoàn hồn được.
Cô không biết ngày đó anh ở chỗ nào rồi, cũng không biết anh khi nào thì trở về, cô lần đầu tiên không dám chủ động liên hệ anh.
Thời gian sau đó rất lâu, anh cũng đều không có liên hệ lại với cô.
Cô thấp thỏm, nôn nóng bất an, ủy khuất, phẫn nộ, cũng tự trách, áy náy, đến cuối cùng tất cả cảm xúc về với bình tĩnh, cô hận không thể đứng dậy một chút, cũng vô pháp tiếp thu, trong đầu nghĩ vẫn là tốt nhất anh quên, cô cũng không hề đề cập, ăn ý mà coi như hết thảy đều không có phát sinh qua.
Ở thời gian dài dòng mà cô đều coi là "Rùng mình" lẫn nhau trầm mặc, cô thậm chí đều tâm tồn may mắn, vẫn là có thể trở lại quá khứ.
Cho tới bây giờ, anh tới đòi lấy đáp án, chút hy vọng cuối cùng của cô tan biến, mà cô cũng như cũ không thể đưa ra đáp án.
Sợ anh lại lần nữa làm ra một bộ dáng muốn hôn cô.