Đúng lúc này, nhân viên phục vụ nhận thấy tình hình lập tức tiến đến, thông báo rằng khách sạn đã chuẩn bị sẵn phòng nghỉ cho từng khách mời, khách hàng có thể lên trên để nghỉ ngơi hoặc xử lý những tình huống bất ngờ như thế này.
Nhân viên phục vụ nói: "Trong phòng có sẵn quần áo thay thế, Bùi tổng có thể vào thay đồ."
Bùi Tất cởi chiếc áo khoác đã bị làm bẩn, dặn dò tài xế lái xe đến cửa chờ, sau đó rời khỏi hội trường, đi theo nhân viên phục vụ lên lầu dưới ánh mắt đầy áy náy của người đàn ông trung niên.
"Làm bí ẩn như vậy, tôi còn tưởng là món quà tạ lễ gì ghê gớm lắm chứ."
Ngô Thanh nhìn chiếc thẻ phòng bị người khác nhét vào tay Hạ Sở Châu, cười khẩy: "Chỉ thế này thôi? Quá cũ rồi ~ có phải không?"
Hạ Sở Châu cầm áo khoác, kẹp thẻ phòng giữa các ngón tay, vừa nhắn tin vừa đáp lại qua loa: "Ừ ừ, cũ rích cũ rích."
Ngô Thanh vươn cổ nhìn: "Cậu đang nhắn tin với ai đấy?"
Hạ Sở Châu không ngẩng đầu: "Bà nội cậu."
Ngô Thanh: "?"
Ngô Thanh: "Cái quái gì? Cậu với bà tôi có chuyện gì để nói với nhau à?!"
Hạ Sở Châu nghiêng điện thoại sang cho cậu ta nhìn.
Trên màn hình hiển thị cái tên "Bà Sở", chính là mẹ của Hạ Sở Châu – Sở Nguyệt Lan.
Khóe miệng Ngô Thanh co giật: "Vãi."
Hạ Sở Châu nghiêng đầu cười.
Ngô Thanh: "Cậu suốt ngày muốn làm bố tôi, sao chẳng thấy cậu bỏ ra chín nghìn vạn mua vòng tay hay dây chuyền gì cho thằng con này đeo chơi nhỉ?"
Hạ Sở Châu thu tay lại: "Cái vòng hôm nay bà nội cậu thích, lần sau nhất định có phần cậu."
Ngô Thanh nghiến răng, trợn trắng mắt, nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì đó: "Nên nói cách khác, vòng ngọc phỉ thúy kia là do dì Sở muốn?"
Hạ Sở Châu hừ mũi đáp lại, tay vẫn không ngừng gõ tin nhắn.
Ngô Thanh ngạc nhiên: "Hóa ra không phải cậu cố tình mua tranh để đối đầu với Bùi Tất à?"
Hạ Sở Châu không hiểu ra sao: "Tôi bị bệnh chắc?"
Ngô Thanh chậc chậc hai tiếng, hàm ý sâu xa: "Cậu có bệnh hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn có người đã khẳng định cậu có bệnh rồi."
Hạ Sở Châu thừa biết cậu ta đang nói đến ai, nhưng cũng không bận tâm, gửi tin nhắn cuối cùng rồi cất điện thoại: "Đi không?"
"Đi chứ." Ngô Thanh hất cằm về phía thẻ phòng trong tay anh: "Nhưng cái này tính sao?"
Hạ Sở Châu ném áo khoác cho cậu ta: "Chờ tôi ở cửa."
***
Phòng trên tầng cao nhất của khách sạn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Bùi Tất liền thấy một kẻ say rượu lang thang đến gần, bỗng nhiên ọe một tiếng, nôn ngay trước mặt cậu, mùi hôi thối lập tức lan tràn khắp không khí.