Không thể chờ thêm nữa.
Món tiếp theo đi.
Chỉ cần món tiếp theo không chiếm quá nhiều diện tích, dù là gì đi nữa, cậu cũng—
“Món sưu tầm thứ 26: Bộ sưu tập bọ cánh cứng.”
“Được biết, đây là bộ sưu tập các mẫu vật bọ cánh cứng mà Trương tiên sinh đã dày công sưu tầm suốt gần ba năm, đến từ khắp nơi trên thế giới, tổng cộng 1298 loài với đủ hình dạng đa dạng, màu sắc rực rỡ…”
Bùi Tất: “…”
Cậu nhìn chằm chằm vào những con bọ được sắp xếp chi chít trên sân khấu, cảm giác tê rần lan từ da đầu xuống sống lưng, tâm trí rơi vào một cuộc giằng co kịch liệt.
Mua? Hay không mua? Nếu mua thì mang về để ở đâu? Có nơi nào có thể đặt được nhiều bọ đến vậy mà không lọt vào tầm mắt cậu không?
Bộ sưu tập bọ cánh cứng bước vào giai đoạn đấu giá cuối cùng, người điều khiển bắt đầu đếm ngược, gõ búa.
Bùi Tất mệt mỏi nhắm mắt, đưa tay xoa mi tâm, cố gắng xóa bỏ hình ảnh “gia tộc bọ cánh cứng” vẫn còn ám vào não.
“Món sưu tầm thứ 27: Chuỗi vòng tay ngọc phỉ thúy.”
Bùi Tất khựng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bục đấu giá.
Tấm vải đỏ được vén lên, trong chiếc hộp kính đặt trên bàn triển lãm, một chuỗi vòng tay phỉ thúy với chất ngọc hoàn mỹ tỏa ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn.
Buổi đấu giá sắp kết thúc, cuối cùng cũng có một món sưu tầm bình thường.
“Chuỗi vòng tay này được Trương tiên sinh mua lại từ một vị Thầy tu cao tuổi trong chuyến đi thiện nguyện đến Tây Tạng cách đây năm năm. Được chế tác từ nguyên liệu đá phỉ thúy Băng Tử thượng hạng, trải qua quá trình điêu khắc tinh xảo, mỗi viên ngọc trong chuỗi vòng đều hoàn hảo không tỳ vết, trong suốt và sáng bóng, có thể xem như một tuyệt phẩm.”
“Chuỗi vòng tay phỉ thúy, giá khởi điểm: 200 vạn.”
“250 vạn.”
“300 vạn.”
“500 vạn!”
“600 vạn.”
……
Bùi Tất giơ bảng: “2000 vạn.”
Âm thanh hô giá lập tức giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn còn một vài số tiếp tục cân nhắc rồi tăng giá.
“2200 vạn.”
“2500 vạn.”
“3000 vạn.”
……
Bùi Tất không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện này, cậu giơ bảng lần nữa: “5000 vạn.”
Mấy con số lẻ tẻ cũng lặng hẳn.
5000 vạn, cũng không ít, gần chạm mức không đáng nữa rồi.
Người điều khiển đấu giá: “Bùi tổng ra giá 5000 vạn, còn ai muốn tăng giá không?”
“5000 vạn, lần thứ nhất.”
“5000 vạn, lần thứ hai.”
“5000 vạn —”
“6000 vạn.”
Ngay khi gần như không còn nghi ngờ gì về chủ nhân cuối cùng của chuỗi vòng tay, từ một góc khuất đột nhiên có người giơ bảng đấu giá.
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Ở vị trí gần cột, Hạ Sở Châu vắt chéo chân dựa vào ghế, chiếc áo vest hàng hiệu đắt đỏ khoác hờ lên tay vịn, bị ép thành vài nếp gấp.