Khổng Du nhìn mà thấy chua xót. Dù còn nhỏ nhưng cậu vẫn nhớ như in hình ảnh người mẹ dịu dàng, chơi piano nhẹ nhàng, đến cả nắp chai nước khoáng cũng để ba mở. Cậu cũng nhớ người ba mặc cảnh phục oai phong, đẹp trai. Đó gần như là ký ức đẹp nhất về gia đình trong đầu Khổng Du.
Thế mà bây giờ, cây đàn piano ấy đã bị bán đi từ lâu.
Thực ra cũng mới chỉ mười hai năm thôi.
Nhưng nghĩ đến những chuyện đó thì có ích gì chứ?
Khổng Du không kìm được mà thở dài. Ba đã không còn nữa, cậu phải nỗ lực trở thành chỗ dựa cho mẹ. Cậu vội vàng nói:
"Mẹ, để con bê cho."
Cậu vừa dứt lời thì anh trai đã nhanh hơn một bước, đặt rổ rau sang một bên rồi nhận lấy cái ghế từ tay Lý Dao đặt lên xe đẩy.
Khổng Du định bước tới giúp, nhưng Khổng Hoài lại cười, tránh sang một bên:
"Những việc nặng nhọc này để anh làm là được rồi. Nói mới nhớ, ngày 26 tháng này Tiểu Du mới sinh nhật mà, Tiểu Du vẫn còn nhỏ lắm!"
"Nhưng mà anh..." Khổng Du chưa nói hết câu, Khổng Hoài đã cười cười kéo dài giọng:
"Tiểu Du, mau đi nấu cơm đi, anh sắp chết đói rồi đây!"
Chàng thiếu niên với tấm lưng rộng đã vác bàn ghế đi ra ngoài.
Những lúc như thế này, Khổng Du không khỏi nghĩ rằng mình có gia đình tuyệt vời nhất trên thế gian này.
Vậy thì, cậu còn điều gì không hài lòng nữa chứ?
Khổng Du lặng lẽ nhặt giỏ rau mà Khổng Hoài để bên cạnh, sắp xếp gọn gàng rồi như mọi khi, đặt lên chiếc xe đẩy nhỏ ngoài cửa.
Một người phụ nữ nội trợ mất chồng, phải nuôi hai đứa con và một ông cụ sức khỏe không tốt, trên vai lại gánh thêm khoản nợ không hề nhỏ, cuộc sống sao mà dễ dàng được. Họ đã từng trải qua không ít ngày tháng phải trốn nợ, những ngày tháng khó khăn nhất là khi cả nhà bốn miệng ăn mà đến tiền mua gạo cho ngày mai cũng không có.
Cũng phải mất nhiều năm trời, họ mới dần trả hết nợ, cuộc sống của cả nhà mới dần ổn định lại.
Hai năm trước, họ chuyển đến phố Lưu Gia cũng chỉ vì tiền thuê nhà ở đây rẻ.
Hiện tại, Lý Dao bày một quầy hàng nhỏ trên phố bán đồ ăn đêm, nhưng vị trí không tốt lắm, lại bán vào buổi tối. Thêm vào đó, sức khỏe của bà mấy năm nay không ổn, ông cụ trong nhà cũng không giúp được gì nhiều. Những quầy khác thường có bốn người phụ giúp, nhưng quầy của bà lúc nào cũng chỉ có một người lớn và hai đứa trẻ. Dù bây giờ Khổng Hoài và Khổng Du đã lớn, nhưng quầy hàng vẫn không lúc nào hết bận rộn.
Vì thế, quầy của họ luôn mở cửa muộn nhất và đóng cửa sớm nhất. May mà Lý Dao buôn bán thật thà, những năm gần đây cũng dần có khách quen, công việc kinh doanh cũng tạm coi là duy trì được.
Mỗi ngày sau khi tan học, việc đầu tiên Khổng Du làm là nấu bữa tối, còn Khổng Hoài và Lý Dao thì ra chợ đêm bày quầy nướng. Khổng Du nấu xong sẽ đựng cơm vào hộp mang theo, rồi cùng mẹ và anh trai ăn tối ngay tại chợ đêm.
Vì chợ đêm kéo dài đến rất muộn nên ban ngày Lý Dao phải tranh thủ ngủ bù, vừa thức dậy là bắt đầu chuẩn bị đồ để ra quầy, gần như không có thời gian làm việc nhà.
Còn ông nội thì sức khỏe yếu, những việc ông làm được rất hạn chế. Anh trai thường bận giúp mẹ bày quầy, mỗi ngày đều về nhà lúc nửa đêm, việc nhà làm được không nhiều, mà cho dù có thể làm, Khổng Du cũng không muốn để anh phải động tay.
Phần lớn việc nhà đều do Khổng Du đảm nhận, hơn nữa cậu cũng âm thầm giúp mẹ và anh trai chuẩn bị trước một số việc cho ngày hôm sau.
Mỗi ngày đến khi Khổng Du có thể làm việc của mình thì thường đã là mười giờ tối. May mà Khổng Du khá thông minh, học hành cũng nhanh nhẹn, nhưng cậu hiểu rõ bản thân không phải là người giỏi giang trong chuyện học hành. Trong tất cả các môn, chỉ có môn toán là khá hơn một chút.
Mục tiêu của cậu chỉ đơn giản là cố gắng không để gia đình thất vọng, vì vậy bài vở hiện tại vẫn còn xoay sở được. Tuy nhiên, dù vậy, Khổng Du vẫn thường xuyên ngủ gật trong lớp, thành tích học tập của cậu không được tốt, chỉ thuộc loại trung bình yếu.
Cậu từng nghĩ rồi, mình không phải là người phù hợp với việc học hành. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu sẽ không học nữa mà đi làm để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Thực ra, ngay từ sau khi tốt nghiệp cấp hai, cậu đã không muốn tiếp tục học nữa và cũng từng thử rồi.
Chỉ là kết quả...
Thôi, những chuyện đó đã qua rồi, nghĩ lại làm gì nữa?
Nhưng so với bản thân, Khổng Du lo lắng cho anh trai Khổng Hoài nhiều hơn. Khổng Hoài năm nay đã học lớp 11, lẽ ra anh nên học lớp 12 rồi. Nhưng vào thời điểm gia đình khó khăn nhất, Khổng Hoài đã phải nghỉ học một năm, nên giờ anh chỉ hơn Khổng Du một lớp và đang học lớp 11.