Ở thành phố S – một thành phố phía Nam phát triển kinh tế nhanh chóng, gần như mọi ngóc ngách đều đang thay đổi từng ngày.
Nhưng luôn có những nơi dường như bị lãng quên, không ai nhớ tới.
Như con hẻm này – phố Lưu Gia. Những ngôi nhà ở đây chủ yếu được xây từ năm, sáu mươi năm trước. Sau khi chủ cũ qua đời hoặc dọn đi, nơi này dần trở thành chỗ tạm trú cho những người mới chân ướt chân ráo đến thành phố lập nghiệp.
Nhà của Khổng Du nằm ngay tại đây. Môi trường xung quanh không mấy tốt đẹp, những căn nhà cấp bốn cũ kỹ trông hoàn toàn lạc lõng giữa thành phố hiện đại này. Những sợi dây điện chằng chịt trên không trung trông như chỉ chực rơi xuống bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng lại có mấy tên du côn lởn vởn quanh khu vực này.
Thế nhưng, Khổng Du đã cảm thấy rất mãn nguyện. So với những ngày tháng cách đây vài năm phải trốn nợ khắp nơi, không có nơi ở ổn định, thì cuộc sống yên bình hiện tại chẳng khác nào thiên đường.
Khổng Du mười lăm tuổi, đang học lớp 10. Với thành tích của cậu, lẽ ra không thể vào được trường Thập Ngũ – một trường trọng điểm cấp tỉnh. Nhưng đúng năm Khổng Du lên cấp ba, thành phố thực hiện cải cách giáo dục, tuyển sinh dựa theo khu vực cư trú. Thêm vào đó, một học trò cũ của ông nội Khổng Du hiện đang là giáo viên xuất sắc có tiếng ở trường Thập Ngũ. Nhờ vậy, Khổng Du một cách mơ hồ, chẳng ngờ tới, lại vào được ngôi trường mà cậu chưa từng dám mơ ước.
Trường Thập Ngũ cũng không xa nhà cậu, đi bộ chưa tới hai mươi phút. Anh trai Khổng Hoài của Khổng Du đang học lớp 11 tại đây. Khác với cậu, anh trai có thành tích học tập xuất sắc, tính cách cởi mở, là kiểu học sinh mà thầy cô nào cũng hết lời khen ngợi.
Khổng Du tự biết mình không giỏi chuyện học hành, thành tích thì tệ hại, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến sự ngưỡng mộ của cậu dành cho anh trai.
Anh trai là niềm tự hào của cậu.
Rẽ qua khúc cua cuối cùng, Khổng Du chưa kịp bước đến đã thấy trước cửa nhà mình có một đám người tụ tập. Chị Phương Phương, hàng xóm gần nhà, vừa thấy cậu liền nhìn với ánh mắt cầu cứu:
"Tiểu Du, cuối cùng em cũng về rồi, mau lại đây đi!"
Khổng Du biết ngay chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, liền vội vàng chạy tới. Vừa đến nơi, cậu đã thấy dì Phương đang bưng chậu rau đứng trong sân, còn Lý Dao thì chống nạnh, lớn tiếng quát tháo:
"Cái bồn nước này vốn là của chung, ai đến trước thì dùng trước! Đến muộn thì ngoan ngoãn đứng chờ đi! Đừng có đứng đó mà xị mặt ra, giả vờ giả vịt, không biết đang diễn trò cho ai xem!"