Không Đạt Tiêu Chuẩn Mẹ Kế

Chương 8

Rất nhanh đã đến ngày Tiết Dục thi đại học. Tôi, một mẹ kế độc ác, cũng chờ đón thử thách cuối cùng. Lén sửa nguyện vọng thi đại học của nó.

Hệ thống nói, những lần trước tôi gian lận, nó đều có thể nhắm mắt cho qua.

Chỉ riêng lần này: [Nếu cô không làm đúng hành vi theo thiết lập nhân vật, cô sẽ chết ngay lập tức.]

Tôi nhớ đến tờ giấy xét nghiệm nhận được vài ngày trước, đành phải mở máy tính.

Mật khẩu của Tiết Dục rất dễ đoán. Là ngày sinh của tôi và Tiết Thừa Lễ.

Tôi hỏi hệ thống xem trong nguyên tác có chỉ định ngành nào không. Hệ thống bảo không có, nhưng tôi bắt buộc phải sửa nguyện vọng của Tiết Dục cho chệch hẳn đi. Đơn giản mà nói, nếu nó đăng ký ngành tiếng Anh, tôi phải đổi thành Toán học.

Tôi lười cười vào sự thiếu hiểu biết của hệ thống. Nhìn danh sách nguyện vọng Tiết Dục đã điền, tôi dứt khoát sửa hết thành các trường danh giá.

Haiz, làm mẹ kế nhiều năm như vậy. Tôi đành độc ác một lần vậy.

Tiết Dục hoàn toàn không biết tôi đã sửa nguyện vọng của nó. Có lẽ vì thi xong rồi, nên nó rảnh rỗi. Không những ngày nào cũng hỏi han tôi, mà còn bắt đầu quản tôi thay ba nó.

“Nước dưa hấu không được uống, quá lạnh.”

“A di vừa mới lau chỗ đó, lát nữa hẵng đi qua.”

“Tuyết Trắng để con ôm về phòng con trước, dạo này mẹ đừng ôm nó nhiều.”

Tôi nghi ngờ nó đã biết chuyện gì đó.

“Thằng nhãi! Mẹ sẽ méc ba con đấy!”

Tiết Dục đứng thẳng lưng:

“Ba con trước khi đi công tác đã dặn dò con rồi! Còn nữa, dạo này con ở nhà, mẹ cũng không được gọi đồ ăn vặt.”

Tôi: "..."

Cái đứa phá bĩnh này.

Làm chuyện mờ ám nên tôi có chút chột dạ. Nhưng cũng có chút buồn. Có lẽ đây cũng là lần cuối Tiết Dục quan tâm tôi trước khi giấy báo trúng tuyển gửi về.

Cuối cùng cũng đến ngày có điểm. Tiết Thừa Lễ còn đặc biệt bay về trong đêm.

Cả nhà hồi hộp canh trước màn hình máy tính.

Tôi vì lương tâm cắn rứt nên đặc biệt căng thẳng.

Tiết Thừa Lễ bất đắc dĩ nhìn bàn tay tôi nắm chặt đến mức tái xanh:

“Nguyên Nguyên, tay anh không phải làm bằng sắt.”

Tôi ngại ngùng buông ra.

Nhưng rồi, trên hệ thống không có điểm của Tiết Dục. Điểm của nó được công bố muộn vài ngày. Là giáo viên đích thân thông báo. Nó dẫn trước Tô Hoài hai điểm, trở thành thủ khoa khối Tự nhiên của thành phố.

Cùng lúc đó, chuyện tôi sửa nguyện vọng của nó cũng bại lộ.

Tiết Dục mắt đỏ hoe nhìn tôi.

Tôi quay đầu đi, không biết phải giải thích thế nào.

Nó vừa ăn vừa rơi nước mắt, giận đến mấy ngày không thèm nói chuyện với tôi.

Tiết Dục là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc và được mời phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp của trường.

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi.

Dựa theo tính cách của Tiết Dục, tám phần là cậu ấy sẽ đứng trên sân khấu và vạch trần bộ mặt thật của tôi.

Nhưng đã làm sai thì bị phạt, bị phê bình cũng là điều đương nhiên. Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn thiếu niên rực rỡ dưới ánh đèn hội trường. Chớp chớp đôi mắt cay cay, chờ đợi vận mệnh thẩm phán.

Không ngờ câu đầu tiên Tiết Dục nói lại là:

"Người tôi biết ơn nhất chính là mẹ tôi. Là bà đã yêu thương và nuôi dưỡng tôi trưởng thành, là bà đã giúp tôi xác định phương hướng cuộc đời mình."

Tôi: ???

"Bà đã bồi dưỡng cho tôi ý thức độc lập từ nhỏ, dạy tôi tự lo liệu mọi chuyện của bản thân. Những câu chuyện bà kể đều đầy ắp trí tuệ, giúp tôi học cách suy nghĩ vấn đề một cách sâu sắc. Bà khuyến khích tôi tham gia vào công việc nhà hằng ngày, bồi dưỡng ý thức trách nhiệm gia đình. Bà cũng nhắc nhở tôi chăm sóc thú cưng của mình, giúp tôi hiểu thế nào là trách nhiệm. Hơn hết, bà dùng hành động của mình để dạy tôi về sự kiên cường, không bao giờ từ bỏ..."

Tôi: "..."

Tiết Dục thao thao bất tuyệt khen tôi không ngớt. Buổi diễn thuyết chẳng giống của một sinh viên xuất sắc, mà giống như buổi vinh danh tôi hơn.

Ngay khi bài phát biểu kết thúc, vô số phụ huynh vây lấy tôi để hỏi kinh nghiệm nuôi dạy con. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai cha con Tiết Dục hộ tống rời khỏi hội trường.

Sau này tôi mới biết, Tiết Dục chưa từng giận tôi. Việc điền nguyện vọng đại học lung tung là do cậu ấy cố ý. Cậu ấy muốn dùng cách riêng để hoàn thành tâm nguyện của tôi.

Không ngờ, tôi lại vô tình khiến mọi chuyện đi đúng quỹ đạo. Nhưng lý do thực sự khiến Tiết Dục sửa nguyện vọng làm tôi cạn lời.

Tôi phạt cậu ấy cùng ba mình ra vườn làm cỏ nguyên buổi trưa. Tốt nhất là có thể hong khô hết nước trong não luôn.

Tiết Thừa Lễ: "Phạt nó thôi, sao anh cũng phải đi?"

"Tại cha không dạy con đàng hoàng."

Tiết Thừa Lễ: "..."

Tiết Dục: "Hehe..."

Lúc này, tôi bỗng nghe thấy hệ thống bắt đầu đếm ngược để thoát ly.

[Hệ thống, cảm ơn ngươi.]

Cảm ơn nó đã giúp tôi che giấu suốt bao năm qua.

Hệ thống: [Cảm ơn cô.]

[Cảm ơn tôi?]

[Cảm ơn cô... vì đã cứu con mèo nhỏ kia. Chúc cô sau này thuận lợi. Tạm biệt.]

Tôi có chút sững sờ.

Mãi đến khi nhìn thấy Tiết Dục và Tiết Thừa Lễ lau mồ hôi trên trán, vẫy tay gọi tôi.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời thật đẹp. Tôi vô thức xoa nhẹ cái bụng tròn trịa của mình.

Mọi thứ đều do duyên phận sắp đặt. Nhưng cũng thật trùng hợp, lại vừa vặn tốt đẹp.