Quả nhiên lại khóc... Tạ Duẫn trấn an vỗ vỗ sống lưng bạn trai nhỏ đang căng thẳng, miệng nói: "Bảo bối buông tay trước, đừng làm ướt vai anh vừa mới lau khô", nhưng lại để cậu tùy ý ôm eo mình, cúi người ôm lấy Hạ Duệ đang dính chặt trên người anh như cái áo khoác bế lên, dùng tư thế khá buồn cười ôm bế một người cao lớn nhưng cân nặng chẳng được bao nhiêu về phòng ngủ đặt lên giường, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, mấy sợi tóc mai dính hết vào nhau vì nước mắt của Hạ Duệ. Ôm mặt bạn trai nhỏ nhìn đôi mắt đen láy ướŧ áŧ.
Đôi mắt nai con hiền lành ngơ ngác linh khí mười phần của Hạ Duệ rất giống vật nhỏ nhút nhát dễ bị kinh hãi, cùng anh tiếp xúc trong nháy mắt liền mẫn cảm né tránh tầm mắt của anh, đôi mi dài nhỏ run rẩy, không ngừng ngăn trở ánh mắt của mình, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, mang theo giọng mũi cẩn thận hỏi anh: "... Anh không tức giận sao?"
Tạ Duẫn trong lòng nói mình có một cậu chủ nhỏ khó hầu hạ ghê, đứa nhỏ tình cảm này hờn dỗi trốn anh nửa ngày vì sợ anh tức giận ư? Nếu anh có thể tức giận với khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Duệ chỉ cần khóc một cái đã khiến lòng anh mềm nhũn thì hai người bọn họ đã sớm kết thúc từ lâu rồi.
Từ khi qua lại với túi khóc nhỏ này, tấm lòng vốn đã rất rộng mở của anh bị nước mắt Hạ Duệ mở ra so với Thái Bình Dương còn rộng hơn, Hạ Duệ rơi nước mắt một lần, mực nước trong lòng anh liền tăng thêm vài phần, cho đến hôm nay còn có mâu thuẫn gì mà trong lòng anh không thể dung nạp được chứ?
Trước kia anh nghĩ mình không có biện pháp đối mặt với nước mắt của Omega, hiện tại xem ra đổi thành nước mắt yếu đuối của Alpha anh cũng không có biện pháp, anh cũng không có tiền đồ mà cứ qua lại với mỹ nhân hay rơi lệ này, cho dù bao lần chịu thiệt dưới thân bạn trai nhỏ cũng không hối cải được.
Anh tỉ mỉ hôn lên những giọt nước mắt trên mí mắt đỏ hoe của Hạ Duệ nhẹ nhàng dỗ dành bạn trai nhỏ khóc đến nấc lên: "Anh có gì mà giận chứ? Vậy giờ cục cưng của anh có đồng ý nói cho anh biết anh chọc giận em chỗ nào không? Thần kinh anh thô, có thể sẽ vô tình làm tổn thương em, nếu anh làm gì sai em phải nói cho anh..."
"Anh không làm gì sai cả... Anh là bạn trai thương người nhất trên đời này... Nhưng... Nhưng bởi vì anh quá thương em, em bị anh chiều hư rồi... Rõ ràng là lỗi của em, nhưng mỗi lần đều là anh xin lỗi trước, khiến em ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không có... Lúc nào cũng như vậy, rất vất vả mới hạ được quyết tâm không giận dỗi lung tung nữa, nhưng anh vừa dỗ dành thì em lại muốn một tấc tiến một thước... Em cũng không muốn như vậy đâu, em không muốn khóc, không muốn mất mặt trước anh, nhưng chỉ cần vừa thấy anh em đã nhịn không được... Khụ khụ khụ, em là tức mình quá vô dụng..."
Hạ Duệ vốn nấc nghẹn lời nói đứt quãng, nói đến cuối lại tự làm mình sặc, khó chịu nhíu mày ho khan một hồi lâu mới nói nên lời.
Cậu cố gắng lau sạch nước mắt nhìn Tạ Duẫn, đối phương cũng dịu dàng nhìn cậu, khuôn mặt trưởng thành tuấn lãng mê người nở nụ cười xán lạn, không có ghét bỏ, cũng không thiếu kiên nhẫn, má lúm đồng tiền sâu đến mức giống như muốn đem cậu dìm chết trong phần bao dung vô cùng vô tận kia.
Lại nữa, mỗi lần bị Tạ Duẫn cười ôm vào trong ngực dỗ dành, trong lòng cậu tràn đầy tự trách cùng áy náy nhất thời toàn bộ lại hóa thành ấm ức khó hiểu, nước mắt vừa nhịn xuống lại không nhịn được.
Mỗi lần đều là như vậy, rõ ràng vừa rồi còn vô số lần ác độc nói lần này nhất định không thể tùy hứng nữa, ngàn vạn lần không thể khóc, không thể làm nũng, phải xin lỗi đàng hoàng, sửa chữa sai lầm, phải hiểu chuyện một chút, phải giống Alpha một chút...
Nhưng chỉ cần bị đôi tay thon dài ấm áp của Tạ Duẫn vỗ về một cái, chỉ cần bị giọng nói trầm thấp từ tính kia ấm áp dỗ dành, cậu ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, ý niệm nghiêm túc xin lỗi trong đầu bị nước mắt mãnh liệt tràn ra rơi xuống, thầm nghĩ nằm trong vòng tay ấm áp rắn chắc tản ra mùi rượu cay sảng khoái khóc một hồi.
Cậu càng khóc càng tức mình không có tiền đồ, càng tức giận nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn, Tạ Duẫn lại càng ôn nhu dỗ dành tính tình nhỏ bé của cậu, cuối cùng cậu bận khóc đến mức mình ngay cả xin lỗi cũng quên mất, sau đó lại càng giận mình hơn... Rõ ràng biết cứ tiếp tục vòng luẩn quẩn như vậy mãi không được, mình sẽ bị Tạ Duẫn cưng chiều thành phế vật vĩnh viễn chỉ biết làm nũng, nhưng chỉ cần vừa được nuông chiều cậu liền chịu không nổi, cốt khí tích góp lại toàn bộ biến thành bong bóng, nước mắt không khống chế được tạch tạch rơi xuống.