Anh thử quay đầu lại, phát hiện chân tay vẫn rất nhức mỏi như cũ, ít nhất còn phải nằm một hai ngày mới có thể xuống giường.
Thủ phạm nằm ở đầu giường nhắm mắt hít thở đứt quãng, chẳng ai có thể ngủ được với tư thế này, giống như là chịu không nổi bị ngất lịm đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn trai nhỏ trắng hơn cả giấy dán tường, đôi mắt sưng đỏ tựa như hai quả đào sắp bị rách vỏ, khóe mắt hiện rõ vài vết cào xước da, những vết thâm tím nổi bật đến dọa người trên làn da gần như trong suốt, cả người tiều tụy như vừa thoát chết.
Tạ Duẫn vừa nhìn như vậy nhất thời cái gì cũng không nghĩ được, cố hết sức giơ tay lên muốn sờ sờ cái đầu bạn nhỏ đáng thương, gần chạm vào tóc lại dừng lại.
Sắc mặt kém như vậy, cũng không biết đã bao lâu chưa nghỉ ngơi... Vẫn là nên để em ấy ngủ thêm lát nữa nhỉ? Cứ do dự mãi, anh đã hơi nản lòng không muốn vuốt ve nữa, vội vàng rút tay về, ai ngờ cổ tay còn chưa hạ xuống đã bị Hạ Duệ bừng tỉnh nắm chặt trong tay.
Anh biết anh chưa có chạm vào người ta, chỉ là không nghĩ tới bạn trai ngủ thϊếp đi còn mẫn cảm như vậy, giống như chỉ cần phất phất tay trước mặt cũng sẽ tỉnh lại.
Đôi mắt mông lung của Hạ Duệ mở ra một cách khó khăn, híp híp mắt cố gắng tập trung tầm nhìn, mơ màng trong chốc lát mới đột nhiên phát hiện Tạ Duẫn tỉnh lại, trên mặt nhất thời lộ ra biểu cảm vừa sợ vừa mừng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tạ Duẫn, mím chặt môi, ấy vậy mà không khóc.
Tạ Duẫn thấy cậu khó có được kiên cường như vậy, lời an ủi đến bên miệng cũng ngập ngừng, mới phản ứng lại túi khóc nhỏ này tám phần là khóc cạn nước mắt rồi.
Anh đau lòng sờ sờ vết thương nóng bỏng phiếm hồng ở khóe mắt Hạ Duệ, hai tay lạnh lẽo của bạn trai lập tức quấn lên, cẩn thận ôm tay anh lưu luyến cọ cọ, môi run rẩy.
Anh đoán Hạ Duệ mở miệng là khóc lóc xin lỗi, dứt khoát che miệng bạn trai cố gắng làm ra bộ dáng anh tuấn tiêu sái cười cười với cậu.
Đáng tiếc bộ dạng anh nằm trên giường bệnh thật sự tiêu sái không nổi, thấy sắc mặt Hạ Duệ càng khó nhìn, anh lại phải kéo cổ họng khàn khàn gian nan nói: "Giúp... Khụ, giúp anh gọi y tá trước." Anh còn muốn nói một câu "Anh muốn uống nước", nhưng vừa mở miệng thanh âm suy yếu đến mức chính mình đều hoảng sợ, sợ bộ dạng nguy hiểm tính mạng này của mình dọa bạn trai vốn đã hoảng hốt thêm sợ, nên cũng thôi.
Hạ Duệ vội vàng tiến lại gần thay anh ấn chuông gọi y tá, gấp đến độ giống như y tá mà không tới thì anh sẽ mất mạng, làm cho Tạ Duẫn vừa buồn cười vừa xấu hổ, trấn an vuốt vuốt tóc bạn trai, cho đến khi y tá đến mới buông tay ra.
Anh ngẩng đầu mới phát hiện bác sĩ điều trị cũng tới, ánh mắt nhìn anh có chút vi diệu.
Anh không biết chính là, lúc trước Hạ Duệ vừa tỉnh lại bị cả người anh vừa đỏ đỏ trắng trắng tất cả đều là vết máu và t*nh d*ch, còn hôn mê bất tỉnh dọa cho sợ tới mức hồn cũng sắp bay ra ngoài, ngay cả tắm cũng không tắm cho anh, chỉ quấn một lớp khăn tắm liền ôm anh đến bệnh viện.
Bác sĩ được gọi tới nói câu từ sâu trong đáy lòng, nào là "Đúng là người có tiền không làm những việc giống người bình thường", đến "nghĩ cái gì mà mạnh mẽ đánh dấu Alpha", nhìn sắc mặt bạn nhỏ trước mắt này từ ngạc nhiên đến khϊếp sợ rồi lại ngại ngùng kính nể, biểu hiện lúc này hẳn là được giáo dục đàng hoàng rồi.
Người đàn ông trung niên trầm ổn ngồi ở bên giường, kiên nhẫn giải thích cho Tạ Duẫn rằng anh bởi vì bị phản ứng bài tiết mạnh mẽ của đồng loại gây ra sốt và mất nước mới nhập viện, ngủ mê man ba ngày đến bây giờ đã hạ sốt, tuyến thể bị xé rách chảy máu với ruột cũng gần như đã tiêu sưng, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện...
Ông lại nhìn lướt qua Hạ Duệ còn thấp thỏm bất an hơn bệnh nhân, cười bổ sung một câu: "Đương nhiên nếu như ngài muốn cũng có thể ở lại chỗ này thêm vài ngày, đối tác của ngài đã bao trọn căn phòng này một tháng, chúng tôi có thể phục vụ ngài bất cứ lúc nào."
Tạ Duẫn âm thầm chậc chậc lưỡi, trong lòng tự nhủ tám phần vẫn là loại bệnh viện tư nhân thu phí đắt đến dọa người, vì chuyện nhỏ như vậy mà bao một tháng... Đúng là chuyện chỉ có Hạ Duệ mới làm được.
Cũng chỉ có lúc này, anh mới có thể nhớ tới bạn trai nhỏ khóc lóc sướt mướt là một phú nhị đại không hơn không kém, bác sĩ người ta tám phần coi anh thành Alpha được người ta bao nuôi từ đầu đến chân, anh giải thích thế nào cũng giống càng tẩy càng đen... Tạ Duẫn bất đắc dĩ gật đầu cười cười với bác sĩ, cứ như vậy đem chuyện này bỏ qua.