Ai Nói Công Chúa Không Thể Làm Quan

Chương 1

Đại Chu triều, năm Chiêu Thống thứ nhất.

Mùa hè mưa to như trút nước, gặp phải thiên tai lũ lụt trăm năm mới có một lần, nhiều nơi dân chúng thương vong vô số, trong đó vùng Lưu Châu phủ là nghiêm trọng nhất, khiến vô số nạn dân phải bỏ xứ tha phương trở thành lưu dân.

Lưu Châu phủ.

Trong một tiểu viện đổ nát nào đó, tiếng chửi rủa phẫn nộ bất bình không ngừng vang lên.

"Người ta xuyên không không phải là công chúa, quận chúa, thì cũng là tiểu thư nhà quyền quý, đến lượt ta xuyên không lại trở thành một lưu dân trên người không có đồng nào là sao hả?"

"Ta đường đường là thiên kim đại tiểu thư nhà hào môn, tổng tài tập đoàn Phó thị! Nữ tổng tài bá đạo! Ta trông có vẻ nghèo lắm sao? Vậy mà lại để ta làm lưu dân? Cái tiểu viện rách nát này một đồng tiền cũng không tìm thấy đã đành, còn kèm theo một đứa con ghẻ, ông trời đang đùa ta đấy à?"

...

Phó Ương mơ mơ màng màng mở mắt ra, trên xà nhà gỗ đen kịt phía trên đầu là mạng nhện giăng đầy.

Nàng còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, giọng nói của một nữ nhân bên ngoài cửa đã mạnh mẽ xộc vào tai.

Hình như nàng nghe thấy hai chữ xuyên không?

Phó Ương yếu ớt chống người dậy, nhìn quanh bốn phía.

Căn phòng nhỏ bé trống huơ trống hoác vừa bẩn lại vừa lộn xộn, chiếc bàn bát tiên cổ xưa còn thiếu một chân, dựa vào tường như sắp đổ đến nơi.

Nơi này đổ nát hoang tàn, xa lạ vô cùng.

Sao nàng lại ở đây?

Phó Ương nhíu mày xuống giường, cúi đầu nhìn thấy cánh tay và chân nhỏ bé của mình, cả người lập tức sững lại, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Nàng là một người trưởng thành đã tốt nghiệp tiến sĩ, sao có thể như thế này được?

Cái thân hình gầy gò này nhiều nhất cũng chỉ bảy, tám tuổi thôi.

Đầu óc đầy nghi ngờ, Phó Ương bước những bước chân ngắn đi ra ngoài.

Bầu trời âm u, xám xịt một mảng, toát ra vẻ ngột ngạt và chết chóc.

Trên bậc thềm trước cửa là một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh đang ngồi, quay lưng về phía nàng, mặc quần áo rách rưới cổ xưa giống nàng, đang chỉ tay lên trời chửi rủa.

"Ta cảnh cáo ông, muộn nhất là tối nay, phải để ta xuyên về hiện đại, nếu không tổng giám đốc bà đây sẽ chọc thủng một lỗ lớn trên trời!" Phó Đường tức giận vô cùng.

"Cái đó..." Phó Ương do dự lên tiếng: "Xin chào."

Vừa cất tiếng, giọng nói trẻ con non nớt lại khiến Phó Ương sững người.

Nàng không thể không đối mặt với sự thật, nàng thực sự đã biến thành một nữ hài.

Bàn tay Phó Đường đang giận dữ chỉ trời khựng lại, đột ngột quay đầu.

Một khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp yêu kiều, nhưng sắc mặt lại hơi vàng vọt, ánh mắt kiêu ngạo và ngang ngược nhìn chằm chằm Phó Ương.

"... Con tỉnh rồi."