Biến Thành Heo Con Thì Phải Làm Sao?

Chương 7

Cậu hít sâu một hơi, cảm giác ấm áp chầm chậm lan tỏa khắp tứ chi, xua đi phần nào sự trống rỗng và suy yếu trong cơ thể.



Trần Nhị Tam trước tiên đến ủy ban thôn báo chuyện mình nhặt được một con lợn cảnh, sau đó mới ra trạm y tế thị trấn xử lý vết thương trên tay.

Khi anh quay lại thôn, trời đã sáng rõ, nhóm sinh viên tình nguyện tham gia lao động công ích hôm nay cũng vừa đến nơi.

Chiếc xe buýt lớn đỗ ngay trên khoảng sân rộng, hai ba chục sinh viên tụ tập phía trước, ríu rít cười nói, tiếng than vãn vì phải dậy sớm át cả tiếng chim hót trong trẻo buổi ban mai.

Trần Nhị Tam bước thẳng về phía giáo viên phụ trách, mỉm cười hỏi: "Xin chào, đây là sinh viên trường X đến tham gia lao động công ích phải không?"

Giáo viên dẫn đoàn là một cô gái trẻ, đang vất vả kiểm soát đám sinh viên ồn ào, vẻ mặt đầy mệt mỏi vì công việc vừa cực nhọc vừa ít được cảm kích này.

Chợt nghe thấy giọng nam trong trẻo vang lên, cô giáo hơi sững lại, quay đầu nhìn, liền bắt gặp một người đàn ông với nụ cười ôn hòa. Không hiểu sao, cô cảm giác như có một cơn gió mát lướt qua tim, vừa thanh thoát lại vừa dễ chịu lạ thường.

"Đúng vậy, xin hỏi anh là anh Trần phải không?"

"Vâng, cô là cô Lý phải không? Mời cô đi theo tôi."

Cô giáo trẻ được gọi đúng tên liền nở nụ cười, vội quay lại gọi sinh viên:

"Mọi người theo sát nào!"

Dù vẫn còn tiếng lầm bầm than thở, nhưng so với lúc trước đã nhỏ đi đáng kể.

Cô Lý nhanh chân bước lên, cố gắng bắt kịp người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu, có chút e dè nói: "Không ngờ anh Trần lại trẻ như vậy."

Trần Nhị Tam nhìn thẳng phía trước, nghe vậy chỉ cười cười rồi đáp: "Buổi sáng nắng không gắt, tôi sẽ đưa mọi người đi gặt lúa trước. Công việc này hơi vất vả, nhưng làm xong việc nặng vào buổi sáng thì buổi chiều sẽ nhẹ nhàng hơn."

"Vâng, chúng tôi sẽ theo sự sắp xếp của anh Trần." Cô Lý vừa đáp vừa không nhịn được quay sang nhìn khuôn mặt thư sinh, tuấn tú của anh.

Chương 7

"Không biết anh Trần năm nay bao nhiêu tuổi? Sao lại quyết định làm nông trại? Nhìn anh trẻ thế này, có phải mới tốt nghiệp thạc sĩ không?"

Gió sáng sớm mát rượi thổi qua hàng cây xanh rợp bóng, không khí trong lành thoang thoảng mùi cỏ non. Chỉ một cái chạm nhẹ của vạt áo cũng khiến trái tim cô rung động lạ kỳ.

Cô Lý vén lọn tóc bên tai, lại liếc nhìn thân hình cao ráo, mảnh dẻ nhưng cũng đủ rắn rỏi của Trần Nhị Tam.

Anh vẫn mỉm cười đáp: "Trong thôn người già nhiều, tôi chỉ nghĩ không thể để ruộng đất bị bỏ hoang nên mới mở trang trại. Nhưng hiện tại vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, chỉ nhận hoạt động thực tập giáo dục và lao động công ích, sau này sẽ dần mở rộng, bán nông sản ra bên ngoài. Hy vọng khi đó cô Lý cũng sẽ ủng hộ nhiều hơn."

Bất ngờ chạm phải ánh mắt màu hổ phách dịu dàng của anh, tim cô Lý lập tức lỡ nhịp. Cô khẽ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tất nhiên rồi."

Nói cả một đoạn dài, vậy mà điều cô mong nghe nhất vẫn chẳng thấy đâu.

Trần Nhị Tam dẫn mọi người đến khu nhà lợp mái, giọng điệu ôn hòa: "Buổi trưa sẽ có người mang cơm đến, ăn xong mọi người có thể nghỉ trưa trong phòng phía sau. Chiều chỉ cần giúp hái rau và tưới nước, chỉ có buổi sáng là hơi vất vả. Nếu không chịu được thì đừng cố, khi dùng liềm hãy cẩn thận, có gì không hiểu có thể hỏi tôi hoặc các bác trong thôn."

Anh đứng thẳng tắp nơi đó, một thân áo sơ mi và quần dài, vạt áo khẽ tung bay theo làn gió nhẹ. Giọng nói ấm áp cùng gương mặt thanh tú thư sinh của anh khiến người ta chỉ cần nhìn một cái thôi cũng cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi vì dậy sớm làm việc đều tan biến.



Nói thì nói vậy, nhưng chẳng ai thực sự đi hỏi mấy bác lớn tuổi, tất cả đều lần lượt tìm đến Trần Nhị Tam.

Ngay cả chuyện găng tay rộng hay chật cũng phải chạy qua hỏi anh một chuyến.

Một buổi sáng trôi qua, công việc của anh chẳng làm được bao nhiêu, toàn bộ thời gian đều bị đám sinh viên chiếm hết.

Chuyện đó còn chưa tính, nếu chỉ hỏi về công việc thì cũng thôi đi, đằng này có vài người gan lớn còn dám hỏi anh có bạn gái chưa, thậm chí xin số điện thoại.

Một lúc sau, tiếng ríu rít náo nhiệt đến mức còn hơn cả lũ chim trên cây.

Đứng trên ruộng, Ôn Diệp Thu liên tục liếc mắt về phía Trần Nhị Tam, động tác trên tay cũng ngày càng thiếu tập trung.

Bên cạnh, Quyển Quyển thở dài: "Anh ấy đúng là có tính nhẫn nại ghê thật."

Ôn Diệp Thu nhìn người thanh niên bị vây kín đến mức không thấy lối ra nhưng vẫn kiên nhẫn nói chuyện, nhẹ gật đầu đồng tình.

Anh đúng là có tính nhẫn nại thật.

Dù bị hỏi những vấn đề riêng tư có phần quá trớn, anh cũng không hề tỏ ra khó chịu, chỉ bình tĩnh né tránh từng câu một.

"Diệp Thu, cậu cũng thích anh ấy à?"

Ôn Diệp Thu giật mình hoàn hồn, vội đáp: "Không có."

"Vậy sao cậu cứ nhìn anh ấy mãi thế?"

Quyển Quyển tỏ vẻ không tin. Phải biết rằng, trong trường học, Ôn Diệp Thu chưa bao giờ bận tâm đến ai, kể cả hot boy trường đứng ngay trước mặt, cô cũng có thể thản nhiên lướt qua mà không liếc mắt lấy một lần.

Dù giờ đây đội mũ rơm, tay chân nhanh nhẹn làm việc trông rất hòa nhập với môi trường nông thôn, nhưng thực chất Ôn Diệp Thu là một thiên kim tiểu thư có gia thế không hề tầm thường.