Hóa ra là Thẩm Uẩn, tên oán quỷ này.
Hắn kéo ta rất thuần thục, lần trước đói đến ngất đi cũng còn níu ta mà gọi tên công chúa, giờ đây nửa sống nửa chết cũng muốn lôi ta chôn cùng hắn.
Lúc này, ta chẳng quan tâm hắn có phải là thiếu gia hay không, giữ được mạng mới là quan trọng nhất.
Ta giẫy mạnh, dùng sức đạp vào hắn mấy cái như lần trước. Nhưng lần này, Thẩm Uẩn không dễ dàng buông tay như vậy.
Mặc kệ ta giãy giụa ra sao, hắn vẫn bám chặt mắt cá chân ta, lực siết chặt đến mức tưởng như muốn bóp nát xương ta.
Ta quỳ rạp xuống đất, thở dốc dữ dội. Khói đặc sặc đến nghẹn thở, khiến ta vô cùng khó chịu. Trong lúc hoảng loạn, ta nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thẩm Uẩn:
“...Cứu ta.”
“Công tử buông tay ra, nô tỳ sẽ cứu công tử.” Ta nhẹ giọng thương lượng với hắn.
Nhưng hắn dường như nhận ra ta chỉ đang lừa gạt, nên nhất quyết không buông tay.
Ta đang định đá hắn bất tỉnh để thoát thân thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo không xa. Tiếng động này khác hẳn trước đó, ta bình tâm lắng nghe, không ngờ lại nghe được tiếng quan binh hô lớn.
Chỉ đến lúc này ta mới nhận ra, trận hỏa hoạn này có lẽ căn bản không phải là một tai nạn.
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là xui xẻo!”
Nếu có thể làm lại từ đầu, ta nhất định sẽ không tham lam như vậy.
Chỉ vì một khối ngọc bội, mà suýt nữa đánh đổi cả mạng mình.
Nhưng bây giờ, ta không còn lựa chọn nào khác.
Ta nặng nề nhìn xuống Thẩm Uẩn.
Sau khi vác hắn chạy đến nơi an toàn, ta đã kiệt sức.
Hắn trông có vẻ rất khó chịu, thỉnh thoảng lại rêи ɾỉ đầy đau đớn.
Chỉ cần hắn không chết là được.
Ta nhặt một giỏ rau ven đường, đặt lên đầu Thẩm Uẩn, rồi dùng một ít cỏ dại che đậy thân thể hắn.
Như vậy coi như đã ngụy trang.
Ta nghĩ rằng bản thân đã tận tình tận nghĩa. Nếu hắn không may bị quan binh phát hiện, thì cũng không liên quan đến ta.
Dù sao mấy ngày trước hắn còn muốn lấy đầu ta. Giờ ta cứu hắn một lần, xem như lấy ơn báo oán.
Ta chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi cho đêm nay.
Nhà không thể quay về. Nếu cha mẹ ta biết ta thoát khỏi hỏa hoạn ở Thẩm phủ, họ có lẽ sẽ tức giận đến mức đem ta trả lại nơi ấy.
Cha mẹ không đáng tin, Thẩm phủ cũng không còn.
Ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ta rảo bước rời đi, thậm chí không quay đầu lại nhìn Thẩm Uẩn một lần.
Sau khi bỏ lại những thứ không cần thiết, ta tìm một chỗ trú trong vùng ngoại ô.
Sắp xếp tạm bợ xong, ta nằm trên chiếc giường cứng ngắc, ngủ một đêm.
Nhưng ta ngủ không yên, thậm chí còn mơ thấy một giấc mộng đáng sợ.
Trong mộng, Thẩm Uẩn – kẻ bị đông cứng dưới đáy rổ rau muốn lấy mạng ta.
Tỉnh dậy, ta đưa tay sờ cổ mình.
Đầu vẫn còn.
Ta nhớ đến dáng vẻ thảm thương của Thẩm Uẩn trong mộng, chiếc lưỡi thè ra như muốn đòi mạng ta.
Lòng vẫn còn sợ hãi, ta vỗ ngực trấn an chính mình.
Vô tình chạm vào miếng ngọc bội trước ngực.
Ngọc bội bị thân nhiệt ta làm ấm, giờ phút này dường như còn ấm hơn cả cơ thể ta.
Ta vuốt ve nó, cuối cùng quyết định quay lại nơi đã giấu Thẩm Uẩn tối qua để thu dọn thi thể hắn.
Hy vọng hắn không tìm ta đòi mạng.
Ta đã cứu hắn một lần, giờ còn phải lo liệu hậu sự.
Thật sự là tận tình tận nghĩa.
Quả nhiên, hắn vẫn giữ nguyên tư thế như tối qua, thảm đến cực điểm.
Ta lấy hết can đảm vén rổ rau lên, nghĩ rằng sẽ thấy một xác chết lạnh cứng.
Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc ánh nắng chiếu vào, lông mày hắn hơi cau lại.
Dáng vẻ này ta rất quen thuộc.
Trước kia, khi còn ở Thẩm phủ, mỗi lần hắn mới tỉnh dậy, trước khi nổi giận vì bị đánh thức, cũng mang dáng vẻ như vậy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, lông mi hắn khẽ run.
Hắn mở mắt.
Ta hoảng hốt đến mức suýt nôn.
Chưa kịp kéo giỏ rau trùm lại lên đầu hắn, hắn đã cất giọng.
“Tỷ tỷ.”
Ta sững người. “Công tử nói gì?”
Ánh mắt hắn vẫn mơ màng, giọng nói lại rất rõ ràng.
“Tỷ tỷ.”
“Công tử làm sao vậy?”
Hắn ngồi dậy, nắm lấy tay áo ta, gọi thêm lần nữa. “Tỷ tỷ.”
Nhìn ánh mắt hồn nhiên ngây ngô của hắn, ta đột nhiên nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Uẩn không chết, nhưng lại mất trí.
Có thể vì tai nạn trên đường trốn chạy, cũng có thể vì hít quá nhiều khói trong vụ cháy tối qua, hoặc bị đông lạnh quá mức.
Tóm lại, hắn trở nên ngớ ngẩn.
Nhưng điều ta không ngờ là, kẻ xui xẻo lại chính là ta.
Ta hỏi hắn về Thẩm phủ, hắn đều nói không biết.
Nhưng cứ một tiếng lại gọi ta “Tỷ tỷ”, giọng ngọt lịm.
“Ngươi nhớ ta sao?”
“Ừm, ngươi là tỷ tỷ của ta.”
“Tỷ cái đầu ngươi!”
Mắng xong, ta nhìn chằm chằm hắn.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ mờ mịt, dường như chẳng hiểu ta đang nói gì.
Tốt lắm, đúng là ngốc thật.
Ta quay người định đi, hắn lập tức đứng dậy, lẽo đẽo theo sau.
Ta bảo hắn đừng theo, hắn lại nhìn ta đầy ấm ức, nhưng vẫn không nói một lời, tiếp tục bám theo.
Ta chợt nhận ra, so với một Thẩm Uẩn ăn chơi trác táng và bá đạo, thì một Thẩm Uẩn ngốc nghếch không hiểu tiếng người còn phiền phức hơn.
Cứ thế, hắn theo ta về chỗ ở.
Trong phòng, hai chúng ta nhìn nhau.
Ta quan sát hắn, nghi ngờ hắn chỉ đang giả ngốc trêu ta.
Thấy ta im lặng quá lâu, hắn lại gọi: “Tỷ tỷ.”
Giọng run rẩy, đầy sợ hãi.
Ta bỗng nảy ra một ý, nhìn về phía chiếc chậu gỗ cũ nát nằm trong góc tường, rồi chỉ vào nó.
“Lấy nước rửa chân cho tỷ tỷ.”
Vừa nói xong, ta đã cảm thấy có chút xấu hổ.
Ta chăm chú nhìn hắn.
Quả nhiên! Ánh mắt hắn lóe lên một chút.
Đúng lúc ta định lớn tiếng vạch trần, hắn đột nhiên xoay người, cầm lấy chiếc chậu rửa chân, sau đó quay đầu nhìn ta.
“Tỷ tỷ, chờ ta.”
3
Vài phút sau, Thẩm Uẩn bưng trở về một chậu nước.
Hắn chân tay vụng về, dáng vẻ lảo đảo đi tới, trông rất giống cảnh trong quảng cáo "Mẹ rửa chân" mà ta từng xem trên TV trước đây.
Hắn ngồi xổm xuống, đặt chậu nước trước mặt ta.
Thấy hắn không chút do dự đưa tay định chạm vào chân ta, ta cũng không chút do dự mà đá cho hắn một cú.
Hắn bị ta đá lăn ra đất.
Một lát sau, cả hai chúng ta đều đờ ra.
Ta không ngờ mình thật sự đã đá ngã đại thiếu gia.
Hắn cũng không ngờ rõ ràng là ta yêu cầu rửa chân, hắn làm theo mà ta lại đột nhiên nổi giận.
Đến khi ta nhận ra, hắn đã từ dưới đất bò dậy.
Hắn chần chừ nhìn ta, rồi từ tốn vươn tay ra, dường như vẫn muốn giúp ta rửa chân.
Ta hoảng hốt rụt chân lại, suýt nữa còn nói lắp: "Không cần... không cần!"
Không cần thử thách nữa.
Thẩm Uẩn thật sự bị ngốc rồi.
Nếu hắn giả vờ, cú đá vừa rồi cũng đủ khiến hắn lộ nguyên hình.
Nhưng dù bị ta đá lăn ra đất, hắn vẫn mang vẻ đáng thương, ủy khuất.
Một kẻ cao ngạo, ăn chơi trác táng như Thẩm Uẩn, tuyệt đối không thể bị ta sỉ nhục như vậy mà vẫn ngoan ngoãn chịu đựng.
Vậy nên, Thẩm Uẩn thật sự ngốc rồi.