Thiếu Gia Phát Điên Độc Chiếm Nàng

Chương 7

Hơi thở trên người hắn nặng nề, gương mặt lạnh lẽo không phù hợp với độ tuổi. Lục Chẫm không gọi hai người lại đây mà tự mình tiến về phía bọn họ.

Khi bước tới trước mặt Khương Ninh, hắn mới mở miệng. Nhưng lời nói phát ra lại là: "Lôi người này xuống đánh chết."

Những ai nghe thấy mệnh lệnh này đều trở nên hốt hoảng, gương mặt cậu bé ấy nháy mắt tái nhợt, vội vã quỳ xuống, cầu xin: "Thiếu gia, không biết nô tài đã làm sai chuyện gì, xin thiếu gia tha mạng."

Khương Ninh cũng mở miệng cầu xin giúp cậu bé ấy: "Công tử, cậu ấy không làm gì sai cả, cậu ấy chỉ đang giúp Ninh Ninh đưa những quả trứng chim trở về trong tổ mà thôi."

Nhưng nàng không biết, khi nàng mở miệng cầu xin dùm cậu bé thì Lục Chẫm càng không để cậu bé sống tiếp.

Cậu bé đó chính là người đầu tiên bị nàng liên lụy, đến cả sinh mạng nhỏ bé cũng không giữ được.

---

Khi Khương Ninh mở mắt ra lần nữa, gương mặt cao Lãnh của Lục Chẫm liền xuất hiện trước mắt nàng. Đôi mắt Khương Ninh hơi run rẩy một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Biểu cảm trên mặt hắn vẫn như thường ngày, lạnh lùng và không để tâm mọi thứ. Hắn không hề có một chút biểu cảm áy náy nào trên mặt, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lục Chẫm luôn như vậy.

Từ chín năm trước, sau mỗi trận đánh tàn nhẫn, hắn vẫn tỏ ra bình thường và cưng chiều nàng như trước kia.

"Tỉnh rồi sao?”

Lục Chẫm đang nằm nghiêng bên cạnh nàng. Thấy nàng tỉnh, hắn lập tức vươn tay kéo nàng vào trong ngực, hai cánh mạnh mẽ khóa chặt nàng vào lòng.

Dù những vết thương trên người đang vô cùng đau đớn nhưng nàng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nằm gọn trong ngực hắn.

Bàn tay xấu xa của Lục Chẫm chui vào tẩm y rồi bắt đầu sờ mó lung tung trên làn da của nàng.

Làn da Khương Ninh vô cùng mềm mại, một khi đã sờ khi sẽ không muốn buông tay. Nhưng bây giờ nó đã bị phủ đầy với những lằn màu tím, khi sờ vào không còn láng mịn như xưa nữa.

Lục Chẫm có chút buồn bực, hắn nhíu mày, giọng nói có chút khó chịu: "Ta sẽ bảo đại phu kê thuốc tốt nhất cho nàng, Ninh Ninh phải mau chóng bình phục biết không."

Khương Ninh ừ một tiếng rất nhỏ.

Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài, Lục Chẫm bất ngờ nắm lấy càm nàng kéo lên, giọng nói có chút nhẹ đi: "Ninh Ninh sau này không được như hôm qua, phải nghe lời ta có biết không?"

Trong lòng Khương Ninh đắng chát nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời: "Ninh Ninh biết rồi, sau này em sẽ không phạm lỗi nữa."