"Nếu ta làm mẫu thân của thiếu gia, thì ta sẽ cho người đánh chết nàng ta."
Nhưng rất tiếc mẫu thân của Lục Chẫm không có khả năng quản hắn, bà cũng bị bệnh đên rồi bị Lục tể tướng nhốt trong chính phòng, chỉ có những người thân cận mới nhìn thấy bà.
Khương Ninh đem bữa sáng dọn lên bàn, xong xuôi nàng đang đứng sang một bên gọi Lục Chẫm.
"Công tử mời ngài ăn sáng."
Lục Chẫm đã thay xiêm y màu xanh lục, hắn gật đầu rồi đi tới bên bàn ngồi xuống, Khương Ninh vẫn đứng bên cạnh nhìn.
Hắn thản nhiên ra lệnh: "Ngồi xuống cùng ăn sáng với ta."
Khương Ninh là người hầu vốn dĩ không được phép ngồi ăn với hắn nhưng trước đó đã có một vài bài học nên nàng không dám từ chối.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi. Lục Chẫm cầm đũa lên, gấp một miếng bánh bao nhỏ đưa tới miệng nàng.
"Mở miệng ra."
Khương Ninh theo bản năng di chuyển đầu ra sao, nàng cụp mắt xuống, nói: "Công tử cứ để nô tỳ tự ăn được."
Nói xong nàng giơ tay muốn nhận lấy đũa của hắn nhưng khi nàng còn chưa đυ.ng tới thì Lục Chẫm đột nhiên buông tay. Đôi đũa không trọng lực rơi xuống đất, trái tim Khương Ninh cũng theo đó mà đặt lỡ một nhịp.
Gương mặt Lục Chẫm trở nên u ám, Khương Ninh hoảng sợ lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu nói: "Xin lỗi công tử là nô tỳ... là Ninh Ninh sai, Ninh Ninh biết lỗi rồi ạ."
Khương Ninh run rẩy dữ dội, vẻ mặt giống như sắp gặp phải ác nhân, từng động tác đều suôn sẻ giống như đã làm qua rất nhiều lần.
Lục Chẫm đột nhiên đứng dậy khỏi bàn ăn, hắn đi vòng người Khương Ninh đang quỳ trên mặt đất, đi thẳng tới cửa phòng rồi vươn tay đóng cửa lại.
"Công tử... Công tử, Ninh Ninh biết lỗi rồi, xin hãy tha cho Ninh Ninh."
Nhìn ánh sáng trong phòng càng ngày càng ít đi, trên mặt khương Ninh liền bị bao phủ bởi tuyệt vọng.
Nước mắt chảy ra, lăn dài trên má. Toàn thân run rẩy không yên, nàng ngồi trên mặt đất nhìn cánh cửa hoàn toàn bị đóng lại.
Nhìn Lục Chẫm xoay người lại, trong mắt đối phương tràn ngập bóng tối. Khương Ninh càng thêm run rẩy dữ dội nhìn hắn từ từ tiến về phía mình, nàng vừa khóc vừa hét lớn.
"Em sai rồi... Em sai thật rồi... Xin ngài tha cho em."
“Aaaa.”
Những lời cầu xin từ từ biến thành những tiếng hét kéo dài. Từ đầu tới cuối chỉ nghe thấy âm thanh của nữ nhân.
———
Ngày đầu tiên Khương Ninh chuyển tới Lục gia làm việc.
Nàng đi theo Lục Chẫm vào phòng, cậu quay đầu nói: "Sau này đây chính là phòng của nàng."