10
Mô Liên là một sự kiện triển lãm văn hóa quy mô lớn của trường, có sự tham gia của phụ huynh và các cổ đông.
Có lẽ... Cậu ta cũng sẽ đến?
Mô Liên không chỉ đơn thuần là một sân khấu để học sinh thể hiện, mà trước đó còn có kỳ nghỉ hè và trại hè giao lưu quốc tế.
Mà trại hè này... yêu cầu phải giao tiếp hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Thực ra, quy tắc không hạn chế học sinh nghèo tham gia, nhưng những đứa trẻ nhà giàu từ nhỏ đã được học tiếng Anh với gia sư riêng, sống trong môi trường tiếng Anh, nên khả năng giao tiếp của họ rất tốt.
Còn tôi, chỉ có thể ghi nhớ một lượng lớn từ vựng và cụm từ, rồi dùng chiếc máy ghi âm cũ mà ba tôi nhặt được để tự luyện nói.
Điều tôi thiếu chính là môi trường thực tiễn để rèn luyện khả năng giao tiếp.
Thành tích của Lương Thụ cũng bình thường, Lương Uẩn lại không thích nói nhiều. Xét về khả năng nói tiếng Anh tốt nhất, phải kể đến Đường Lạc.
Con người Đường Lạc, nếu tôi chủ động nhờ cậu ta luyện nói, chắc chắn cậu ta sẽ từ chối một cách khéo léo.
Càng chủ động tìm đến cậu ta, cậu ta càng không để tâm.
Vì vậy, tôi cần khiến Đường Lạc chủ động tham gia trại hè giao lưu tiếng Anh.
Lương Thụ chắc chắn sẽ mời tôi đi cùng, hơn nữa, cậu ta dường như rất thích hẹn tôi riêng.
So với một Đường Lạc lạnh lùng, một Lương Uẩn khó đoán, tôi thích ở bên Lương Thụ hơn.
Nhưng lần này, tôi quyết định tập trung vào Đường Lạc.
Tôi luôn ngầm gửi đến cậu ta một thông điệp: “Tôi muốn thân thiết với cậu hơn, bởi vì chính cậu đã từng cứu tôi.”
Từ rất sớm, Đường Lạc đã kéo tôi vào hội học sinh, ban đầu nói là để tôi có thêm bạn bè.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra, dưới sự dẫn dắt cố ý của cậu ta, tôi bị những người trong hội học sinh cô lập.
Khi ấy, tôi nghĩ chỉ cần có Đường Lạc và những người bên cạnh cậu ta là đủ, không cần bận tâm đến ánh mắt người khác.
Đến khi nhận ra tất cả chỉ là một âm mưu, tôi bắt đầu có ý thức tiếp cận những người khác trong hội học sinh.
Đường Lạc rất xuất sắc, nhưng những người khác thì sao?
Ở một trường tư thục toàn con nhà giàu, ai cũng là thiên chi kiêu tử, chẳng lẽ họ cam tâm để Đường Lạc lấn át?
Khi Đường Lạc không có mặt, tôi bắt đầu âm thầm tiếp cận các tiểu thư và thiếu gia trong hội. Họ có người nhạy bén, có người thông minh, có người đơn thuần.
Dù tính cách khác nhau, nhưng ai cũng thích được công nhận.
Phó hội trưởng câu lạc bộ cờ vây thích đánh cờ, tôi sẽ vô tình cảm thán rằng nước cờ của anh ta thật sâu sắc.
Trưởng ban truyền thông đam mê trang điểm, ngày nào tôi cũng là người đầu tiên khen ngợi phong cách trang điểm của cô ấy.
Không phô trương, không vồ vập.
Luôn dùng đôi mắt trong suốt và nụ cười tươi để đối diện với mọi người.
Trước đây, họ chỉ xem thường tôi, vì với thân phận của họ, chẳng cần giao tiếp với một “mọt sách” nghèo như tôi.
Trong mắt họ, sự khác biệt về giai cấp quyết định rằng sau này tôi sẽ không có cơ hội gặp lại họ.
Khi Đường Lạc ra mặt bảo vệ tôi, họ chỉ cười lạnh.
Tôi biết, những thay đổi nhỏ của tôi có thể họ chưa để ý, nhưng không sao, ít nhất còn hơn là không thay đổi gì.
Hiện tại, thứ duy nhất tôi có thể lợi dụng là nhan sắc. Nhưng nếu tôi có cả nhan sắc lẫn tài năng, sự chăm chỉ, dã tâm và không ngại thủ đoạn thì sao?
11
Vậy nên, chẳng mấy chốc, Đường Lạc đã phát hiện ra tôi bắt đầu trò chuyện vui vẻ với những người trong hội học sinh.
Ánh mắt tôi không còn chỉ dừng lại ở cậu ta, lời khen cũng không còn chỉ dành riêng cho cậu ta.
Để làm quen với phó hội trưởng câu lạc bộ cờ vây, tôi đã học chơi cờ suốt một tháng. Dù vẫn là tay mơ, nhưng ít nhất anh ta đã chịu đánh cờ với tôi.
Và rồi, khi Đường Lạc quay lại phòng nghỉ của hội học sinh, cảnh tượng cậu ta nhìn thấy chính là:
Một cô gái dịu dàng, lễ độ, đang chăm chú đặt quân cờ đen xuống bàn cờ, khẽ nhíu mày suy nghĩ, mãi đến khi đối thủ của cô hạ cờ, cô mới giãn mày, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Lại thua rồi.”
Đối diện, một thiếu niên với gương mặt bình thường, nhưng đôi mắt sáng như lưu ly, đang ngước lên nhìn tôi.
Mải mê với ván cờ, tôi không hề chú ý đến sự xuất hiện của Đường Lạc. Là một người có bản tính ngưỡng mộ kẻ mạnh, khi nhận ra đối thủ của mình thông minh như vậy, tôi không thể không chân thành khen ngợi cậu ta.
Mặt cậu ta bỗng nhiên đỏ lên, ngoài miệng khiêm tốn nói:
“Dù sao thì tôi cũng đã học rất nhiều năm rồi.”
“Vừa hay tôi cũng biết chơi cờ vây, để tôi đấu với cậu một ván.”
Giọng nói của Đường Lạc vang lên ngay sau lưng tôi.
Tôi giật mình đứng bật dậy, suýt chút nữa làm xáo trộn bàn cờ.
Dù sớm đoán được cậu ta sẽ xuất hiện vào lúc này, nhưng sự bối rối của tôi là có chủ ý.
Chỉ là muốn tỏ ra như bị cậu ta làm phiền, để kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự chiếm hữu trong cậu ta mà thôi.
Quả nhiên, Đường Lạc khẽ nhíu mày, nhặt quân cờ đen rơi trên bàn, rồi ngồi xuống đúng vị trí của tôi.
Tôi tự nhiên đứng về phía phó hội trưởng.
Tuy không quá am hiểu cờ vây, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra lối đánh của Đường Lạc hoàn toàn trái ngược với khí chất ôn hòa của anh ta.
“Công, sát, vây, sống.”
Quân cờ đen dần ép lùi hình thái của đối phương, cuối cùng phong tỏa quân trắng.
Đường Lạc tính toán vô cùng tinh tế, phó hội trưởng muốn đánh chắc chắn hơn nhưng lại vô tình bị dồn vào thế bí.
Đường Lạc không để lộ cảm xúc.
Cậu ta thắng.
Phó hội trưởng ngẩng đầu, chân thành nói:
“Trước giờ chưa thấy Đường Lạc chơi cờ, không ngờ lại giỏi như vậy. Sau này có thể giao lưu nhiều hơn.”
“Được thôi, vậy sau này tôi sẽ đấu với cậu. Cậu cũng không cần phải làm khó Lục Minh, cô ấy vẫn là tay mơ.”
Ánh mắt Đường Lạc khẽ nhuốm chút ôn hòa.
Tôi vừa định lên tiếng thì phó hội trưởng đã cười nói:
“Gần đây cô ấy học cờ với tôi, tôi thấy Lục Minh thật sự có năng khiếu. Không hổ danh là học bá, học cái gì cũng nhanh.”
Không uổng công tôi lấy lòng phó hội trưởng suốt thời gian qua. Đúng là lòng hiếu thắng của đàn ông luôn là một điểm yếu đáng lợi dụng.
“Lục Minh bảo tôi mang cờ vây theo trong trại hè, đến lúc đó có thể cùng nhau chơi cờ.” Phó hội trưởng vừa nói, trong mắt thoáng hiện lên sự mong đợi.
RẦM!
Bàn cờ bị hất tung xuống đất, quân cờ đen trắng rơi vãi khắp nơi, như những con quạ đen và hải âu trắng vừa bị kinh động trên mặt nước tĩnh lặng.
Đường Lạc giơ tay lên, vẻ mặt vô tội:
"Không cẩn thận chạm vào làm rơi."
Phó hội trưởng lắc đầu, ngồi xuống thu dọn. Tôi cũng định giúp một tay, nhưng Đường Lạc đột nhiên giữ chặt cổ tay tôi.
"Tôi có chút chuyện muốn tìm cậu, Lục Minh."
Tôi bị Đường Lạc kéo đi khỏi phòng nghỉ, hướng đến văn phòng Hội trưởng Hội học sinh.
Trường học này, cổ đông lớn nhất chính là nhà họ Đường, nên việc có một văn phòng riêng cũng chẳng có gì lạ.
"Lục Minh, chẳng phải cậu đã nói, bạn thân nhất của cậu là tôi sao? Trước đây chính tôi đã cứu cậu."
Đường Lạc không nói "chúng ta", cậu ta bắt đầu loại trừ Lương Thụ và Lương Uẩn.
Một năm qua, tôi không hề lãng phí công sức.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Đường Lạc.
"Nhưng tôi cũng muốn có thêm bạn bè mà."
"Không cần thiết." Đường Lạc lập tức đáp.
Giọng cậu ta vô thức cao lên, như thể nóng lòng muốn ngắt lời tôi.
Ngay sau đó, cậu ta nhận ra mình thất thố, liền đè thấp giọng, cố gắng dịu dàng khuyên nhủ:
"Cậu quên rồi sao? Những người đó đều coi thường cậu. Chỉ có tôi thật lòng đối xử tốt với cậu. Cậu không có điều kiện gia đình tốt, bọn họ chỉ là một lũ trọng giàu khinh nghèo. Chỉ có tôi không để ý đến điều đó."
Đường Lạc ghé sát tai tôi, hơi thở phả lên vành tai.
"Tất nhiên tôi tin tưởng Đường Lạc nhất, tôi tin cậu mà." Tôi cười rạng rỡ, quay đầu nhìn cậu ta.
Đường Lạc thoáng sững sờ khi thấy nụ cười của tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của cậu ta.
Cậu ta ngày càng tiến sát hơn, đôi mắt dần nhắm lại.
Tôi đột ngột đứng dậy, cười nói:
"Phó hội trưởng đang tìm tôi, tôi đi trước nhé, bye bye."
Tôi bỏ lại Đường Lạc đứng lặng tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo.
Sau đó, trong danh sách tham gia trại hè, tôi thấy tên Đường Lạc.