Bóng đêm phủ xuống thôn Ách Vân như một tấm màn tang lễ dày đặc, không một ánh sáng nào dám lọt qua. Trên ngai sắt lạnh lẽo, gã ma cà rồng ngự trị với đôi mắt híp lại thành khe hẹp, ánh nhìn sắc lẹm như dao cứa vào đám đông đang quằn quại dưới ánh trăng bạc. Ánh trăng vỡ vụn, rắc lên những thân hình co giật, biến họ thành những con rối rách nát trong vở kịch tôn thờ "Cương Thi Vương". Mùi trầm cháy khét lẵn lộn với mồ hôi sợ hãi, xoáy thành làn khói đen ngòm cuốn quanh đài tế. Đột nhiên, hắn giật mình – hơi ấm mỏng manh vẫn thường áp sát bên cạnh đã tan biến tựa sương mai. Từng sợi gân cổ căng cứng, máu trong huyết quản gào thét báo động.
Thiếu nữ kia đã đi đâu?
"Cương Thi Vương... xin ngài thưởng thức lễ vật..."
Giọng người con gái vυ't lên từ vực sâu tăm tối, ngọt ngào như mật ong nhiễm độc. Dưới chân đài, thiếu nữ mà hắn đang tìm kiếm đã quỳ phục. Nàng như đóa hồng kiều diễm, cơ thể nõn nà chỉ phủ lụa đỏ mỏng manh, cổ trắng ngần nghiêng về phía ánh trăng như mời gọi lưỡi dao. Tơ máu mỏng manh giăng mắc quanh nàng – thứ mạng nhện dị giáo chờ đợi kẻ săn mồi sa lưới.
Người đàn ông nheo mắt nhìn thiếu nữ giống hệt người con gái kia. Nhưng hắn biết đó không phải là nàng ta.
Hương khí tỏa ra từ cô ả rất khác biệt. Một thay thế phẩm sao?
Hắn bước xuống. Mỗi bước chân khẽ chạm đất, lũ dơi đen kịt trên mái đền đồng loạt vỗ cánh tán loạn. Ngón dài nhọn hoắc nhẹ nhàng nâng cằm thiếu nữ lên, phát hiện mạch máu xanh dưới làn da mỏng đang run rẩy. "Các ngươi dâng máu thịt cho ta," giọng hắn vang lên tựa tiếng chuông đồng nứt vỡ, "nhưng có biết... mùi vị của nỗi khϊếp sợ mới là rượu ngon nhất?"
Nụ cười hé mở. Răng nanh trắng bệch nhô ra từ môi tái, hằn lên vệt sáng loáng trong đêm. Thiếu nữ thở gấp, ngực căng phồng dưới lớp lụa mỏng dính sát da, hơi run từ đôi môi mọng đỏ lan tỏa xuống bụng dưới. Một giọt máu lăn trên cổ – hắn chậm rãi liếʍ nó bằng đầu lưỡi, kɧoáı ©ảʍ rùng mình khi vị đồng tanh hòa lẫn mùi hoa nhài từ làn da nàng.
Vết cắn xé toạc màn đêm. Máu đặc quánh tuôn trào, quấn lấy răng nanh như rễ cây đói khát đâm vào lòng đất. Thiếu nữ ngửa cổ gào thét – âm thanh vỡ tan thành nghìn mảnh thủy tinh. Từng thớ thịt co giật, từng sợi tóc dựng đứng, cơ thể nàng vặn vẹo giữa ranh giới đau đớn và khoái lạc. Vạt áo xé toang, đôi chân trắng nõn quặn vào không khí, để lộ vùиɠ ҡíи ẩm ướt lấp lánh dưới trăng. "Chủ nhân... xin nuốt trọn... linh hồn hèn mọn này..." tiếng nàng rêи ɾỉ như tiếng vĩ cầm đứt dây.
Thùy Trâm tỉnh dậy trong cơn ác mộng.
Muối khô dính đầy lưỡi, mùi sắt gỉ từ xiềng xích nung nóng áp vào da thịt. Cô giãy giụa, cảm nhận rõ từng hạt bụi lạnh lẽo trên nền đá hoa cương. Trước mặt, hàng trăm pho tượng quỷ dữ chắp tay cầu nguyện – đôi mắt bằng ngọc lục bảo phát sáng nhấp nháy như đom đóm đói.
"Em sẽ thuần khiết trở lại."
Âm thanh rền rỉ như tiếng ma quỷ.
Gã đàn ông bước ra từ bóng tối, tay cầm dao găm hình lưỡi liềm phủ đầy chữ triện cổ. Gã là con trai của trưởng làng. Cha gã đã bị đám cương thi ăn thịt nên giờ đây gã nghiễm nhiêm trở thành tộc trưởng kế vị.
Phía sau gã, lão lang y mù lòa đang nghiền nát thứ lá đen bốc khói xanh lè.
Gã nhìn thiếu nữ xinh đẹp bị trói trên cọc gỗ. Mái tóc nâu xoan nhẹ rũ xuống vai che đi bầu ngực căng mọng, lấp ló bên dưới áo lụa mỏng tanh. Thuỳ Trâm giờ phút này đây tựa như trinh nữ chuẩn bị hiến tế cho thần linh, chỉ là vật hiến tế đã bị ma quỷ vấy bẩn.
Chỉ cần thanh tẩy, thiếu nữ ấy lại trở lại như trước đây, trong trắng tinh khiết và... sẽ chỉ một lòng hướng về gã.
Trước đó gã vẫn luôn si mê cô, nhưng người thiếu nữ này vẫn luôn lạnh lùng xa cách gã tựa như đoá hoa trên núi chỉ có thể ngắm nào để kẻ phàm phu như gã chạm vào. Vì thế gã mới dễ dàng bị người phụ nữ kia mê muội, nhưng dù hai người có là chị em song sinh nhưng khí chất tính cách của cả hai quá khác biệt. Khiến gã hối hận vô cùng khi thông đồng với người phụ nữ dâng hiến cô cho Cương thi vương.
Cũng may ông trời vẫn cho gã cơ hội sửa sai.
Thuỳ Trâm trợn mắt khi nhìn thấy người đàn ông đi đến gần mình, mà phía sau gã lão thầy lang đang trải ra bàn gỗ một mớ dụng cụ phẫu thuật cũ kỹ đơn sơ. Cô rùng mình cảm thấy bất an. "Đừng lo, anh sẽ gột rửa sạch sẽ cho em, sẽ giúp em lấy lại sự trinh trắng như lúc ban đầu." Thuỳ Trâm hít sâu một hơi, cô nghiến răng run rẩy: "Không... đừng tên điên!!!" Bóng tối nuốt chửng tiếng hét. Một bàn tay nhớp nhúa bịt kín miệng cô. Mắt mở trừng trừng, Thùy Trâm thấy rõ – trong góc phòng tối nhất, bóng dáng người phụ nữ giống hệt mình đang cười. Nụ cười nhuốm máu.