Thẩm Úc Lan thu lại nụ cười mê gái trên mặt, tranh thủ trả lời: "Cậu không hiểu đâu."
"Tôi không hiểu á?"
Thẩm Úc Lan nhìn điện thoại lộ ra vẻ mặt mê gái: “Lưu Bối Kỳ, cậu nói xem, sao trên đời này lại có giọng nói hay đến thế, chỉ cần nghe giọng cô ấy thôi, tôi đã muốn mang thai rồi."
"Cái gì! Táo Nhi! Cậu có thai rồi!"
Một giọng nói chói tai kèm theo tiếng lốp xe đạp phanh gấp trên nền gạch đỏ chói tai truyền đến tai Thẩm Úc Lan, cô che tai lại, quay đầu nhìn Loan thẩm đang quấn khăn kín mít, hỏi: "Thím, sao thím lại quay lại rồi?"
Loan thẩm chỉ vào con dao trong tay Thẩm Úc Lan: “Ôi, không có dao thì đống cỏ đó tôi dùng tay mà nhổ à."
Lưu Bối Kỳ nói chuyện với ai cũng được, sợ câu chuyện bị bỏ lửng, vội vàng tiếp lời: "Tất nhiên là không nhổ xong rồi, nhổ đến khi con của Thẩm Táo Nhi sinh ra cũng không nhổ xong."
Thẩm Úc Lan dùng sức véo cánh tay cô ấy: “Cậu đừng nói linh tinh."
Loan thẩm tỏ vẻ tin Lưu Bối Kỳ chứ không tin Thẩm Úc Lan, giật chiếc khăn trùm đầu, ném vào giỏ xe, nắm lấy tay Thẩm Úc Lan, ân cần khuyên nhủ như người từng trải: “Táo Nhi, cháu nghe thím nói, đứa bé này không giữ được, đàn ông gì chứ, không đáng tin cậy, không có trách nhiệm, còn chưa kết hôn đã làm cháu có thai…"
"Không phải thím ơi, thím hiểu lầm rồi, cháu…"
"Cháu đừng ngại, Táo Nhi, cháu với Tiểu Văn nhà thím cũng gần bằng tuổi nhau, thím coi cháu như con cháu trong nhà, thím không hại cháu đâu, cháu nghe lời thím."
"Có thai gì đâu, cháu còn chưa có đối tượng, vừa nãy cháu nói đùa với Lưu Bối Kỳ thôi, sao thím lại tin thế."
Loan thẩm nhìn về phía Lưu Bối Kỳ: “Táo Nhi nói thật à?"
Lưu Bối Kỳ thích nhất là hóng hớt những chuyện thế này, không dập lửa đã đành, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Cháu không biết, đừng hỏi cháu."
Thẩm Úc Lan tức đến mức mím chặt môi, Lưu Bối Kỳ thấy ánh mắt sắc như dao của cô ấy sắp rơi trên người mình, co giò bỏ chạy.
Thẩm Úc Lan nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch sáng mai sẽ xúi giục Tiểu Hoàng đến tiệm bánh bao nhà Lưu Bối Kỳ trộm bánh bao.
Loan thẩm nhìn cái bụng hơi nhô lên của Thẩm Úc Lan, buồn rầu nói: "Nhanh, nhanh đến bệnh viện đi, đừng đợi đến khi thai lớn, muốn bỏ cũng không bỏ được."
Cái, cái bụng này là tối qua ăn uống vô độ nên mới phình ra thôi mà.
Thẩm Úc Lan từ bỏ việc giải thích, cô có tám cái miệng cũng không nói lại được Loan thẩm có giọng nói to, tốc độ nói nhanh hơn cả súng liên thanh, đặt con dao trở lại giỏ xe, cô bất lực đỡ trán, rời đi.
Cô đổi hướng, không đi về nhà.
Những viên đá bên bờ sông có mùi của lúa nước, mặt trời nướng mặt đá nóng ran, ngồi xuống, sẽ phát ra hai tiếng "xì xèo", nhưng Thẩm Úc Lan vẫn mặt không cảm xúc ngồi xuống, con lừa buộc bên cạnh rất tinh ý dừng việc đi lại tại chỗ, ngay cả nó cũng nhận ra, tâm trạng của Thẩm Úc Lan không tốt lắm.
Thẩm Úc Lan nhận ra con lừa già này, rất ngoan, muốn sờ đầu là sờ đầu, không bao giờ sợ người.
Lừa già được vuốt ve thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ.
Thẩm Úc Lan cười cười: “Đại Hắc, mày cũng có phiền não phải không?"
Lừa già dường như hiểu tiếng người, rêи ɾỉ một tiếng.
Thẩm Úc Lan ủ rũ ngẩn người, nhặt viên đá nhỏ bên chân ném mạnh xuống sông, gợn sóng lan ra từng vòng từng vòng, cố gắng hết sức như muốn lao ra ngoài, nhưng dù có dùng sức thế nào, cũng không thể vượt qua con sông nhỏ hẹp này, ai có thể sẵn sàng vạch gai góc, vượt qua từng mảng bùn lầy để mang nó đi đây.