Dì Mộ mềm lòng và thiên vị Thiêm Thiêm, không nhịn được nói tốt cho thằng nhóc trước mặt Thẩm Viễn Xuyên.
Thẩm Viễn Xuyên đến phòng ăn muộn hơn một chút, ngồi vào ghế chủ nhà, nhìn thằng nhóc đang cầm thìa và ngoan ngoãn uống canh, không khỏi bật cười.
"Nhìn là biết, thằng nhóc rất thích ăn."
Tính cách không hề rụt rè, dù đến nhà mới, đối mặt với ba và anh trai lạ mặt cũng không hề tự ti hay sợ sệt.
Đôi mắt sáng long lanh như một chùm sao nhỏ tập hợp lại, hoàn toàn không thể phớt lờ.
Thẩm Viễn Xuyên cảm thấy trong nhà dường như đã lâu không ồn ào như vậy.
Ăn được nửa bữa, bụng Thẩm Thiêm Thiêm nhanh chóng phồng lên, miệng cũng nhét đầy thức ăn, mở to đôi mắt tròn xoe, vui vẻ quên cả trời đất.
Thẩm Tu Trạch tan làm muộn, vắt áo khoác trên tay, sắc mặt lạnh lùng tĩnh lặng, chậm rãi bước vào phòng ăn.
"Xin lỗi, dự án có chút vấn đề nên tăng ca thêm một lúc."
Thẩm Tu Trạch mới ngoài hai mươi, dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp, đôi mắt sâu như giếng cổ không gợn sóng, khiến người ta không thể nhìn thấu cảm xúc của y qua ánh mắt.
Y đã trải qua không ít thời gian rèn luyện ở công ty, khí chất người bề trên nồng đậm, nhưng lại không hề lộ ra chút công kích nào.
Đứng bên bàn ăn, Thẩm Tu Trạch đưa áo khoác cho người giúp việc, ngẩng đầu, nhìn sang thằng em trai mới đến.
---
Trong nhà ăn.
Thẩm Thiêm Thiêm đang giơ cái chân bị thương lên, chu mỏ, nhai chóp chép không ngừng.
Thấy anh trai mới đến đứng bên bàn ăn nhìn mình, Thiêm Thiêm cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy như hòn bi ve đính trên gương mặt nhỏ nhìn y chằm chằm.
Nhìn Thiêm Thiêm làm gì?
Nghĩ vậy, Thiêm Thiêm kéo bát cơm trên bàn ăn nhỏ của mình vào lòng, đôi mắt đen trắng rõ ràng đảo tròn.
Biểu cảm sợ người khác cướp cơm của mình hiện rõ trên mặt, quá dễ hiểu.
Thẩm Tu Trạch ở công ty đấu trí cả ngày với đám cáo già lắm mưu mô, vừa nhìn thấy ánh mắt dễ hiểu như vậy, trong nháy mắt lại nảy ra một ý nghĩ.
Thằng nhóc này giả nai đấy ư?
Nhưng Thẩm Tu Trạch nhìn thấy chiều cao ba đầu của Thẩm Thiêm Thiêm, nhảy lên cũng không tới đầu gối của mình, lại không khỏi tự giễu cười một tiếng.
Cũng rảnh thật, một đứa nhóc 3 tuổi thì có âm mưu gì chứ?
Thẩm Tu Trạch đưa áo khoác cho dì giúp việc, vừa rửa tay xong ngồi xuống, lập tức nghe thấy giọng sữa của Thẩm Thiêm Thiêm vang lên:
"Ba ơi, sao anh trai lại trừng mắt với con? Có phải anh trai muốn cướp cơm của con không?"
Thẩm Thiêm Thiêm ôm chặt bát cơm nhỏ của mình, không hề có ý định tránh mặt người trong cuộc khi nói xấu, đôi mắt long lanh ngước lên, nhìn Thẩm Tu Trạch chằm chằm.
"Đây là của con."
Thẩm Tu Trạch: "..."
Ai thèm?
Thẩm Viễn Xuyên đặt một miếng bánh ngọt mềm vào bát cơm nhỏ của Thẩm Thiêm Thiêm, bịt miệng thằng nhóc đang líu lo.
"Ăn nhanh đi, anh cả con trước đây chưa từng gặp con, tò mò muốn biết con trông như thế nào thôi."
Thẩm Cận Phong ngồi bên cạnh im lặng hồi lâu, lúc này cũng lên tiếng:
"Ăn cũng không bịt được miệng mi."
Thẩm Thiêm Thiêm bị Thẩm Cận Phong khịa tới nỗi mặt đỏ bừng, cũng chẳng buồn ăn bánh ngọt nữa.
Hắn đạp một chân lên ghế trẻ em đứng dậy, vươn dài tay, dù cách một người vẫn đưa thìa vào bát của Thẩm Cận Phong, múc miếng thịt kho tàu trong bát anh ấy ra và nhét một miếng vào miệng mình.
Hừ hừ, đây chính là hậu quả của việc chọc giận bé rồng!
Nhai miếng thịt kho tàu thơm phức, Thẩm Thiêm Thiêm tiếp tục nhấc ngón chân bị sưng lên, vui vẻ lắc đầu với Thẩm Cận Phong.
Không ăn được nữa chứ gì!
Thẩm Cận Phong phát ngốc một lúc, sau đó im lặng.
Mình chọc thằng ngốc này làm gì chứ?
Thẩm Tu Trạch đứng ngoài quan sát mọi chuyện, trên gương mặt lạnh lùng không khỏi xuất hiện một nụ cười, mang theo ý chế giễu, cũng không biết là đang cười ai.
May mà Thẩm Thiêm Thiêm là một đứa trẻ vô cùng công bằng.
Múc thịt trong bát của anh hai xong, cũng đưa thìa ra, múc miếng sườn nhỏ trong bát của anh cả.
Hệt như một tiểu bá vương, bữa cơm gia đình đầu tiên đã ra oai phủ đầu hai anh trai phản diện!
Trải qua trận chiến này, hai anh trai chắc chắn sẽ biết thằng nhóc này không dễ chọc nhỉ!
Ợ một cái thật to, Thẩm Thiêm Thiêm xoa cái bụng nhỏ, nằm sấp trên sofa, đắc ý lắc lắc cái đầu nhỏ có chỏm tóc dựng đứng.
Uy danh của bé rồng đã bắt đầu lan truyền trong nhà họ Thẩm!
Đang run rẩy cười khúc khích, bác sĩ bên cạnh lên tiếng:
"Ngón chân sưng không quá nặng, nhưng vẫn phải bôi thuốc, mỗi ngày bôi hai lần sáng tối sẽ mau khỏi hơn."
Ngón chân của Thiêm Thiêm bị bác sĩ nắm lấy, xoa bóp mạnh rồi bôi thuốc mỡ tiêu sưng, đau đến nỗi nước mắt hắn rớt ra ngay lập tức.
"Huhu~"
Thiêm Thiêm khóc thê thảm, Thẩm Viễn Xuyên đứng bên cạnh muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể cố nén.
Tiễn bác sĩ ra về, Thẩm Viễn Xuyên vừa định hỏi Thiêm Thiêm về tình hình thích nghi ở nhà họ Thẩm, quay đầu lại thì thấy thằng nhóc đã ngủ gục trên sofa.