Mau Xuyên Hệ Thống Giao Dịch Vận Mệnh

Quyển 1 - Chương 10: Kỹ Nữ Thanh Lâu

Đạp Nhạn liếc nhìn Vạn Nguyệt, trong lòng có chút thất vọng. Cô gái này tính tình quá nóng nảy, chẳng chịu được một chút ấm ức. Nhưng thôi, ít ra nàng ta cũng không phải loại lắm mưu nhiều kế, dung mạo cũng coi được, lại biết nghe lời.

Nghĩ vậy, bà ta lại quay sang nhìn Tô Tân, trong lòng dâng lên một tia tiếc nuối.

Vạn Nguyệt liếc Tô Tân một cái, sau đó vặn eo lắc mông, chậm rãi bỏ đi.

“Nha đầu của ngươi… oán khí nặng quá.”

Đạp Nhạn liếc nhìn Thư Quyển, ánh mắt nhàn nhạt rồi quay sang Tô Tân.

Bà ta không phải người dễ bị ai lấn lướt, nếu đối phương không chịu phục vụ cho bà thì cũng chẳng cần phải khách khí. Nhưng dù sao, chuyện gì cũng cần có chừng mực, bà ta vẫn giữ lại một phần đường lui.

“Hộ chủ mà thôi, đa tạ mụ mụ đã rộng lượng.”

Tô Tân khẽ gật đầu cảm ơn. Nói cho cùng, là nàng ra tay trước.

Sau đó, Tô Tân cùng Thư Quyển bị chuyển xuống lầu hai. Phòng mới thì nhỏ hẹp, ánh sáng kém, lại nằm ở góc khuất nhất của lầu hai. Không khí ẩm thấp, lạnh lẽo vô cùng.

“Cô nương…”

Thư Quyển cắn môi, cố nén nước mắt. Rõ ràng trước đây, cô nương của nàng luôn được người ta nâng niu, cớ sao bây giờ lại ra nông nỗi này?

Tô Tân lúc này mới thấm thía câu nói: “Nữ nhân làm từ nước mà ra.” Nha đầu Thư Quyển này đúng thật là dễ khóc quá mức nhưng lạ cái là cũng dễ dừng. Nước mắt muốn rơi là rơi, muốn ngừng là ngừng, thu phóng hết sức tự nhiên!

Cô đưa tay xoa xoa búi tóc của Thư Quyển, vỗ nhẹ như dỗ dành. Thế là Thư Quyển lập tức thôi không thút thít nữa.

“Không sao đâu. Đường là do ta tự chọn. Ta chỉ cần đợi đến lúc thương lượng được với mụ mụ để lấy lại khế ước bán thân, rồi sẽ vào kinh.”

Muốn tham gia Yến hội Tứ Quốc thì điều kiện cực kỳ khắt khe, chẳng khác nào khoa cử. Tuy rằng danh nghĩa là một cuộc tranh tài thanh nhã nhưng thực chất lại không hề dễ dàng.

Nơi này dù không phải chốn thâm sơn cùng cốc, thậm chí còn có chút danh tiếng nhưng để đạt đủ điều kiện được đề cử thì vẫn còn xa lắm.

Thật ra… vẫn có cách lách luật.

Những người có thể tham gia Yến hội Tứ Quốc, hầu hết đều là con cháu hoàng thất hoặc hậu duệ nhà quan lớn, được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng từ bé. Cũng đúng thôi, ai mà chẳng muốn suất thi đấu rơi vào tay người trong nhà?

Ban đầu, kế hoạch của Tô Tân là đợi vào kinh rồi từ từ tiếp cận ai đó phù hợp. Nhưng làm vậy vừa tốn thời gian vừa hao tổn công sức. Còn bây giờ thì sao? Hình như cô đã tìm ra một con đường tắt rồi—trở thành bạn thân của tiểu thư Mary Sue!

Là "khí vận chi nữ"*, Hà Vận Thư không hề tầm thường. Bởi vì nàng ta không cần cày cấp như nhân vật chính của tiểu thuyết thăng cấp đỉnh lưu, chỉ cần không ngừng "vả mặt" kẻ phản diện và nghịch tập là có thể tiến xa. Nếu đi theo nàng ta, chẳng phải nhiệm vụ của Tô Tân sẽ thuận lợi hơn rất nhiều sao?

* Khí vận chi nữ (nữ chính có thiên mệnh, được số phận ưu ái) là thuật ngữ thường dùng trong tiểu thuyết mạng Trung Quốc.

Trong khi đó, Thư Quyển cẩn thận dọn dẹp lại phòng ốc rồi ngồi xuống ghế, dáng vẻ có chút mệt mỏi.

Tô Tân ngồi thừ ra, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Cuộc sống cổ đại… thật đúng là nhàm chán! Không có TV, không có máy tính, càng chẳng có điện thoại di động. Nguyên chủ trước đây sống thế nào? Ngày ngày chỉ có thêu hoa, viết chữ, đánh đàn, khiêu vũ… Vậy mà vẫn có thể lắc lư qua ngày được sao?

Tô Tân nhìn sang cây đàn cổ bên cạnh, trong lòng có chút tò mò. Trước kia, cô chưa từng chạm vào mấy thứ thanh tao nhã nhặn như thế này. Dù sao cũng không ai bắt buộc phải học nên cô cũng chẳng buồn thắp sáng kỹ năng này làm gì.

Nghĩ vậy, Tô Tân ôm cây đàn lên, ngón tay khẽ lướt qua dây đàn, thử chạm nhẹ một cái…

Thật là một cảnh tượng đầy ý tứ!

Thế nhưng Thư Quyển liền nhíu mày nhìn Tô Tân, khuôn mặt nàng toát lên vẻ chán nản như thể nàng vừa nhận ra rằng, trong khi các nàng khác ăn cơm nhanh nhẹn thì mặt sau này lại chẳng đủ năng lượng để bù đắp đâu.

Chẳng mấy chốc, Thư Quyển liền xúi xít kéo Tô Tân đi, mang theo đĩa cơm canh tinh tế—món ăn được bày biện như mọi khi, đủ sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả vị giác của ai nhìn cũng muốn thử.

Khi màn đêm buông xuống, Hà Vận Thư khoác lên mình bộ nam trang, lắc lư lắc lư bước vào thanh lâu, bị vài người phụ nhân quây quần xung quanh. Ánh xuân sắc của cô thật rạng ngời, khiến cho trong đầu cô chỉ vang lên những giai điệu tiểu khúc du dương, tà âm nhẹ nhàng vờn quanh bên tai…

Lập tức, Hà Vận Thư ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi vội vã lên lầu hai. Trên lan can, một nữ tử với trang phục thủy lam duyên dáng hiện ra, toát lên vẻ ưu nhã, điềm tĩnh—điều mà dường như càng làm nổi bật sự ồn ào náo động của cả phòng.