Mỹ Nhân Phản Diện Bị Nhóc Con Đeo Bám

Chương 9

Ánh mắt cô chuyển sang nhìn anh em nhà họ Tần.

Chúng đứng giữa con đường, dáng vẻ lúng túng, và dù đã lang thang suốt nửa tháng, khí chất của hai đứa trẻ vẫn hoàn toàn lạc lõng với nơi này.

Giống như hai con cừu non lạc vào giữa bầy sói.

Khi nhận ra cô đang nhìn, ánh mắt của hai đứa trẻ lập tức sáng bừng lên!

Chú chim sẻ cũng dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh để nhìn cô.

Ứng Nha không biểu lộ chút cảm xúc: "Ngươi không nghĩ ta sẽ nhận nuôi bọn chúng đấy chứ?"

Chú chim lập tức im bặt.

Ứng Nha đành cắn răng bước vào căn nhà cũ nát. Khi cánh cửa mục nát đóng sập lại, ánh mắt rạng rỡ của hai đứa trẻ cũng dần ảm đạm.

Một lát sau, khi đã chắc chắn rằng cánh cửa ấy sẽ không mở lại, Tần Mộ Nghiên kéo tay em gái, dẫn cô bé đi về phía góc đường.

"Đi ngủ thôi, anh sẽ bảo vệ em." Cậu kiếm được vài tờ báo cũ trải xuống đất, đợi em gái nằm xuống rồi cởi chiếc áo khoác rách của mình đắp lên cho cô bé.

"Anh ơi, anh cũng ngủ đi." Tần Chi Ấu co người trong chiếc áo khoác cũ nát, không kìm được lại nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

Tần Mộ Nghiên không dám ngủ. Cậu ôm chặt em gái, cố che chắn để gió lạnh không lùa vào người cô bé.

"Em có đói không?"

Cô bé theo bản năng nuốt nước bọt, nhưng sau đó lại ôm bụng gầy nhom của mình, lắc đầu: "Không đói đâu."

"Ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ tìm được đồ ăn… và sẽ tiếp tục sống." Tần Mộ Nghiên tự nhủ trong lòng.

Có lời đảm bảo của anh trai, cô bé nhanh chóng nhắm mắt lại. Tần Mộ Nghiên cố gắng giữ tỉnh táo thêm vài phút nữa, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được cơn mệt mỏi của cơ thể.

Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, một tiếng rầm chói tai vang lên.

Cậu giật mình tỉnh dậy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy một đôi giày cao gót xuất hiện đầy khí thế trước mặt mình.

Ứng Nha cúi xuống, giọng điệu hung dữ: "Hai đứa, vào nhà."

Hai anh em họ Tần ngơ ngác ngồi trên đất, không phản ứng lại.

Ứng Nha nói xong thì quay người đi ngay, bóng lưng của cô toát ra vẻ khó chịu không che giấu.

Chú chim sẻ đậu trên vai cô thì ngược lại, trông rất vui vẻ, kêu lên một tiếng gọi hai đứa nhỏ còn đang mơ màng.

Tần Chi Ấu dụi mắt, lẩm bẩm hỏi: "Chị tiên nữ đấy à?"

Tần Mộ Nghiên gật đầu.

"Giờ còn ngẩn người cái gì nữa!"

Giọng nói không vui của Ứng Nha lại vọng ra.

Hai đứa trẻ giật mình.