Vào một buổi tối, khi ngồi trên bức tường gạch gần khu căn hộ, cô thở ra làn hơi trắng xóa trong không khí lạnh, mơ màng nghĩ về ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn mình.
Đột nhiên, ánh sáng từ cột đèn đường bị chắn lại.
Một cái bóng dài hiện ra trước mặt cô.
Cô ngẩng lên và giật mình khi nhận ra dáng người cao lớn ấy.
Không cần nhìn kỹ, cô biết đó chính là người đàn ông ở căn hộ bên cạnh.
“Ngồi đây làm gì?”
Giọng nói trầm ấm vang lên, mềm mại như thể chẳng hề hợp với không khí lạnh giá. Nhưng ánh mắt hắn đầy uy hϊếp và áp lực khiến cô cứng người.
“Hóng gió thôi.”
Cô lẩm bẩm, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn khẽ cười, nhướng mày nhìn cô chăm chú.
“Nhóc con, mùa đông ai lại đi hóng gió, cũng đừng tự tin vào sức khoẻ của mình quá, có ngày trúng gió chết đấy.”
“...”
Người gì được mỗi cái mặt thôi, còn mồm nói ra câu nào muốn đấm câu đấy.
“Cô thích hóng gió đêm đông lắm à?”
Cô không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng hắn vẫn không buông tha.
Hắn cúi người xuống, kề sát gương mặt cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Không trả lời sao?”
Cô vẫn im lặng phớt lờ hắn.
“Cô học cái thói ngó lơ người lớn đấy ở đâu ra vậy hả?”
“Tôi có lơ đâu, tại tôi không biết nói gì thôi.”
“Thế sao lại ra đây?”
“Đã bảo là hóng gió rồi.”
“Hóng gió đông không tốt đâu, hại cho phổi cho đường hô hấp lắm.”
Mùi thuốc lá thoang thoảng làm cô hơi bực, mới đẩy mặt hắn ra rồi nói tiếp.
“Anh cũng lo tích tiền mà đi chữa phổi đi!”
“Cô quan tâm cho sức khoẻ của tôi à? Quý hoá quá!”
Cô bực mình đứng bật dậy, liếc hắn một cái rồi giận dỗi bỏ về.
—
Lại một đêm nữa bị làm phiền.
Tịnh Dao đang ở độ tuổi đẹp nhất nên tất nhiên cô hiểu rõ chuyện đó, cũng đã từng xem qua phim, nhưng chưa bao giờ thử áp dụng lên bản thân.
Nghe nhiều thì cũng thấm, thêm chất giọng trầm ấm quyến rũ của đàn ông khiến cô cảm thấy thân thể nhộn nhạo, mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, tay bắt đầu tìm kiếm những điểm nhạy cảm trên cơ thể, mân mê qua lại như tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thân thể không còn mảnh vải che thân, bàn tay mơn trớn những nơi non mịn xinh đẹp, ánh mắt bắt đầu rưng rưng nước, miệng nhỏ khẽ bật ra những âm thanh vừa nhạy cảm vừa đáng yêu.
Sau một hồi chìm trong hảo cảm thân thể, cô gái nhỏ mới nhận ra bản thân mình vừa làm gì, vội vã dùng giấy lau sạch, mặc cái áo thun oversize vào người rồi nằm co ro trên giường. Bên kia vách tường, âm thanh đó vẫn không dứt, nhưng bây giờ cô đang tự kiểm điểm bản thân nên hầu như chẳng nghe thấy gì nữa cả.
“Mình… Mình vừa làm chuyện gì vậy?”
Tịnh Dao rưng rưng, nhìn khoảng nước nhỏ hiện lên trên đệm mà xấu hổ vô cùng, mới lấy máy sấy sấy khô chỗ đó, mặt mũi nóng ran không cách nào làm hạ nhiệt được.