Trên đường, An An bị Chu Mẫn đánh thức, dụi dụi mắt nhìn Chu Mẫn: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
“An An, chúng ta phải đi ngay bây giờ.”
Chu Mẫn nói qua loa, An An ngoan ngoãn tự mình bò dậy khỏi giường, cúi đầu kinh ngạc nhìn “bộ đồ mới” trên người mình.
Đây là chiếc áo dài nam quý giá nhất trong tủ của mẹ, rõ ràng là quần áo đã được sửa nhỏ lại.
Chu Mẫn không biết cắt may, nhưng nguyên chủ thì biết. Kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ, Chu Mẫn tất nhiên cũng học được kỹ năng của cô ấy. Dù ban đầu còn vụng về, nhưng sau đó càng ngày càng thành thục.
Trong lúc thu dọn những thứ này, Chu Mẫn còn phát hiện một cây trâm cài giấu ở nơi sâu nhất trong tủ, có khắc chữ “Kế”.
Đây là vật mà nguyên chủ dù trong lúc khốn khó nhất cũng không nỡ đem đi cầm cố, là tín vật của con dâu nhà họ Kế.
Là món quà bà ngoại của nam chính tặng cho nguyên chủ vào ngày bà hấp hối, ép nam chính phải thực sự viên phòng với cô…
Chu Mẫn tỉnh lại từ dòng hồi tưởng, sau khi hạ quyết tâm, cô đeo bọc vải lên lưng, dắt An An ra khỏi nhà.
Đứng trong sân, gió lạnh thấu xương, dù mặc mấy lớp áo, Chu Mẫn cũng không khỏi run rẩy. Cô cúi đầu nhìn An An được quấn kín mít, nói: “An An, nếu lạnh thì nói với mẹ, mẹ bế con đi.”
An An hiểu chuyện ngẩng đầu, lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không lạnh, An An không lạnh chút nào. An An mặc quần áo mới, còn mặc hai cái, lại được quấn chăn, An An ấm lắm. Mẹ có lạnh không?”
Nói xong, cậu bé định cười, nhưng phản ứng của cơ thể không lừa được ai. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An An, hai hàm răng va vào nhau lập cập vì lạnh.
Chu Mẫn nhìn đứa trẻ thông minh quá mức, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn này, vừa ấm lòng vừa có chút lo lắng.
Giây tiếp theo, cô lại nghĩ đến vợ con Liễu Trạch, ánh mắt thoáng do dự. An An nhạy cảm với cảm xúc, lập tức nắm chặt tay mẹ: “Mẹ, chúng ta đi thôi. Không đi nữa, trời sẽ càng tối.”
Nhìn hoàng hôn màu vỏ quýt ở chân trời, Chu Mẫn quay đầu, ánh mắt dừng lại trên ngôi nhà tranh sau lưng, sự do dự trong mắt thoáng chốc trở nên sắc bén. Cô dắt An An nương theo ánh chiều tà rời khỏi thôn trang.
Đêm cuối tháng Chạp, gió lạnh căm căm, thổi đến mức Chu Mẫn phải nắm chặt bàn tay nhỏ bé của An An run lẩy bẩy.
Mặt Chu Mẫn bị bôi cho đen nhẻm, tóc búi kiểu nam tử, bộ quần áo đã bạc phếch cũng cố tình làm cho thật bẩn.
An An được quấn trong chiếc chăn rách bươm, cũng coi như tránh làm bẩn bộ quần áo mới bên trong.
Những thứ ngụy trang này đều do Chu Mẫn cố tình làm ra khi rời khỏi thôn. Dù sao dung mạo của nguyên chủ đang dần hồi phục, thực sự quá nổi bật, cho dù hiện tại chưa rõ ràng, vẫn phải đề phòng một chút.
An An ngoan ngoãn và im lặng, suốt đường đi mệt mỏi và lạnh lẽo cũng không hề kêu ca một tiếng, nắm tay Chu Mẫn, một bước một vũng bùn tiến về phía trước.