Giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Chu Mẫn hoảng hốt ngồi bật dậy. Cô nhìn quanh một vòng, thì ra vẫn là mơ!
Nằm trên mặt đất, Chu Mẫn nhìn nơi xa lạ và kỳ quái này với đôi mắt mờ mịt, có hơi ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ cô bị sét đánh đến mức phải vào bệnh viện tâm thần rồi sao? Sinh ra ảo giác kỳ quái gì thế này? Nếu không thì tại sao trước mắt cô lại có một cục bột nếp biết phát sáng, còn có miệng, đang lơ lửng trôi nổi?!
[886, cô tỉnh rồi à. Đây là lần đầu tiên tôi bắt người thay thế nên nghiệp vụ không được thuần thục cho lắm, lần sau sẽ tốt hơn.] Cục bột nếp kỳ quái kia ngượng ngùng lên tiếng, giọng đầy vẻ áy náy!!!
Cảm ơn, thật sự không cần đâu!
Chu Mẫn hít sâu một hơi, rồi nằm thẳng ra sau. Chắc chắn là do cô mở mắt sai cách rồi, rốt cuộc nên mở mắt trái trước hay mắt phải trước đây?!
[886!!!] Cục bột nếp hoảng hốt, bay đến đậu trên mí mắt Chu Mẫn, biến hóa ra hai cái chân nhỏ xíu, giẫm giẫm lên mí mắt cô.
Cảm giác rõ ràng đến thế, Chu Mẫn thật sự không thể tự lừa mình rằng đây là mơ. Vậy thì, đây là đâu và cái thứ kỳ quái này là cái quái gì vậy?
Chẳng lẽ sinh vật ngoài vũ trụ tấn công Địa Cầu rồi sao? Địa Cầu bị chiếm đóng rồi à? Còn cô thì trở thành con tin bị bắt cóc để uy hϊếp tổ quốc thân yêu?
Thế này có phải là quá coi trọng cô rồi không!
Hay là vì hôm nay trời nổi cơn dông tố, lúc đi ngang qua một ngôi miếu đổ nát sắp đóng cửa, cô không nên trợn mắt trắng dã với pho tượng ông từ đang ngoáy mũi bên trong, cho nên tam quan của cô mới bị nổ tan tành như vậy?
Ngay lúc Chu Mẫn đang đấu tranh tư tưởng, tự dằn vặt bản thân, thì cục bột nếp kia lại lên tiếng:
[886, cô đừng chết nữa, chết nữa là hồn phi phách tán đấy! Tôi đã tốn rất nhiều năng lượng mới khôi phục được cô từ trạng thái cháy khét bên ngoài, mềm nhũn bên trong thành cái bộ dạng quỷ quái này đấy!]
Chu Mẫn: “...”
Tôi thật sự đội ơn cậu đấy!
Chu Mẫn thầm lật một cái liếc mắt đầy khinh bỉ trong lòng. Vậy ra tia sét cuối cùng đánh thẳng vào người cô trong trí nhớ không phải là mơ à!
Cô đã tạo nghiệp gì mà phải bị sét đánh cơ chứ!!! Lại còn đúng vào ngày sinh nhật của cô nữa!
Cuộc đời khốn nạn này sao mà giống món trứng tráng thế, mặt nào cũng bị dày vò.
Cuối cùng không thể giả chết được nữa, cô đột ngột bật dậy, nhìn chằm chằm vào cục bột nếp phát sáng kỳ quái kia. Không ngờ hành động này lại dọa cục bột nếp nhảy dựng lên cao ba thước.
[Má ơi, hiện hồn!]
Lời nói của cục bột nếp khiến khóe mắt Chu Mẫn giật giật. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười xã giao giả tạo kiểu mẫu:
[Chào bạn nhé, nắm... nhỏ?]
[886, cô tỉnh rồi. Tôi không phải là nắm, tôi là 484, là kết tinh sáng tạo của nền văn minh tối cao trong vũ trụ. Năm nay tôi vừa tròn một tuổi.]
Chu Mẫn: “...”
Cũng không hẳn là muốn biết những điều này, nhưng tôi vẫn lịch sự đáp lại sự nhiệt tình của “nhân viên chăm sóc khách hàng nhân tạo” này.
[Thật sao, vậy... có cần chúc mừng sinh nhật bạn không?] Chu Mẫn cười vô cùng thân thiện, vô hại và có chút nịnh nọt.
Trên cục bột nếp trắng của 484 lập tức hiện lên một đống mã lỗi mà cô có thể nhìn thấy. Chu Mẫn cảm thấy hơi hoang mang.
[886, cô nói tôi không hiểu, tôi còn nhỏ quá.] 484 có chút ngượng ngùng nói.
Tuyệt thật, cô cũng sắp điên rồi, bởi vì cô vậy mà lại nhìn ra được vẻ ngượng ngùng từ một đống mã lỗi!
[Khụ khụ... Cái đó, đây là đâu vậy, đồng... đồng chí 484.] Chu Mẫn cố gắng kéo chủ đề đang lệch lạc trở về đúng hướng.
[À à à... Tôi định giới thiệu cho cô đây~~!] 484 tỏ vẻ ngượng ngùng như vừa được nhắc nhở.
[Đây là không gian hệ thống, cũng chính là nhà của tôi. Tôi mang theo nhiệm vụ đến tìm người thay thế. Cô sẽ tiếp kiến những người ủy thác của từng thế giới trước, sau đó mang theo nguyện vọng của họ cùng tôi đến các thế giới nhiệm vụ để giúp đỡ vô số nữ phụ hoặc nhân vật quần chúng đáng thương xóa bỏ tiếc nuối, bình ổn oán khí, hoàn thành tâm nguyện của họ, tiện thể giáo hóa nam chính một chút. Tạo ra một kết cục hoàn mỹ!]
484 nói rất vui vẻ, Chu Mẫn nghe mà đau cả đầu, tim cũng nhói theo.
Người thay thế! Giống như thủy quỷ tìm người chết thay, sao cảm giác xui xẻo thế nhỉ?