Mỹ Nhân Vạn Người Ghét Từ Chối Cố Gắng

Chương 1.3

Đang suy nghĩ, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Ba tiếng gõ đều đều, sau đó ngừng, thể hiện đây là người biết phép tắc.

Tiểu Đào vội bỏ dở miếng gà rán, chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây?"

Một giọng nam trong trẻo, mang chút ngại ngùng vang lên. Cậu hơi cười, rồi mới nói: "Cảm ơn chị đã cho em đi nhờ hôm nay. Em không biết chị thích uống gì nên mua hai ly cà phê."

Tiểu Đào lập tức xua tay từ chối: "Có gì đâu, chuyện nhỏ thôi. Cậu không cần đích thân cảm ơn thế đâu."

Chàng trai trẻ tuổi nhưng lại rất chân thành: "Thật sự cảm ơn chị. Nếu không có chị, chắc em đã bị trễ mất rồi."

Thấy Tiểu Đào có vẻ bối rối không biết xử lý sự nhiệt tình của cậu thanh niên, Kha Ngọc khẽ nhíu mày, đặt chiếc burger xuống, chỉnh lại vạt áo bị nhăn do ngồi lâu. Khuôn mặt trắng ngần khẽ nghiêng về phía cửa: "Bảo cậu ấy vào đi."

Nghe vậy, Tiểu Đào liền nghiêng người tránh sang một bên. Chàng trai vô tình ngước lên, liền nhìn thấy Kha Ngọc.

Phòng nghỉ bật điều hòa rất lớn, Kha Ngọc khoác hờ một chiếc áo len mỏng, làm giảm bớt vẻ lạnh lùng khó gần thường ngày. Bộ trang phục đơn giản càng tôn lên dáng người cao ráo như ngọc của anh, dung mạo thanh tú. Đôi mắt hơi xếch, ánh nhìn như nước, chạm thẳng vào lòng cậu thanh niên.

Chàng trai, chính là Tần Lục Anh, đôi mắt tròn như viên bi đồng vốn đã to, nay càng mở lớn hơn, giống như hai chiếc chuông. Cậu bối rối ôm chặt hai cốc cà phê lạnh, lắp bắp: "Anh… Anh là…"

Tiểu Đào mỉm cười, tiếp lời giúp cậu: "Là Kha Ngọc đấy! Cậu cũng là fan của anh tôi à?"

Tiểu Đào chỉ muốn đùa vui, bởi như Kha Ngọc – một diễn viên nổi tiếng lâu năm – trong giới này, hầu như ai cũng từng xem phim của anh. Ai gặp anh cũng đều phải nhận mình là fan.

Quả nhiên, Tần Lục Anh – một diễn viên hạng ba mươi sáu – cúi đầu "ừm" hai tiếng, khuôn mặt rám nắng bỗng đỏ bừng. Cậu nhón bước vào phòng, dáng người Alpha cao lớn nhưng đứng trước Kha Ngọc lại chẳng khác gì một cô gái nhỏ e thẹn, hồi lâu vẫn chưa dám mở lời.

Một lát sau, cậu mới lấy hết dũng khí ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Kha Ngọc, lo lắng nói: "Chào anh Kha, em là Tần Lục Anh. Em là fan của anh, từ khi anh mới ra mắt em đã chú ý đến anh rồi. Mỗi tác phẩm của anh em đều xem qua…"

Kha Ngọc bình thản quan sát Tần Lục Anh. Lúc này anh mới để ý, đôi mắt cậu ấy có nét ngây thơ, không vướng chút bụi trần, đúng kiểu cảnh sát tân binh trong phim.